Mẹ Chu lục lại suy nghĩ ở trong đầu hồi lâu, cũng không nghĩ ra đến cùng Khương Bảo Bình là ai? Nhưng thái độ hôm nay của Chu Thiên Yết, bà đã quá rõ ràng, con trai trở về chỉ thông báo cho bọn họ một tiếng thôi, chứ anh đã quyết định hết rồi. Trong số minh tinh điện ảnh và truyền hình có ai tên Khương Bảo Bình à? Hay bạn học của nó?
"Thiên Yết, sao đột ngột như vậy?" Nụ cười trên mặt mẹ Chu nhạt xuống.
Từ sơ trung Chu Thiên Yết đã bắt đầu nhận được thư tình, quà tặng của nữ sinh, nhưng anh chưa từng đặt tâm tư vào mặt này, trừ đọc sách, vận động, hình như anh hoàn toàn không có hứng thú với việc đó. Khi con nhà người ta yêu sớm, thì Chu Thiên Yết ngoài việc thảo luận bài học với bạn nữ ra, thì không có lời nói dư thừa nào.
Khi Chu Thiên Yết tốt nghiệp đại học, tốt nghiệp nghiên cứu sinh, mẹ Chu bắt đầu hơi lo lắng, vì sao con trai không tìm đối tượng? Chồng luôn nói bà quan tâm mù quáng. Phụ nữ luôn cẩn thận về mặt tình cảm hơn so với đàn ông.
Vài lần mẹ Chu thử hỏi qua, Chu Thiên Yết luôn linh hoạt trả lời bà. Không gặp được người thích hợp, không gặp được người mình thích.
Hỏi anh thích kiểu thế nào?
Anh nói, con tạm thời cũng không biết. Chờ sau này gặp, sẽ nói cho mẹ nghe.
Mẹ Chu không hổ là người đã cùng ba Chu đi qua nửa đời người, bà nhanh chóng chỉnh lại cảm xúc, cười nói: "Trước kia không nghe con nhắc đến? Đột ngột như vậy, chúng ta chưa kịp chuẩn bị gì."
Ba Chu nhìn hoàn cảnh hiện tại, hoàn toàn không thích hợp để nói chuyện. "Đi vào rồi nói."
Ba mẹ Chu thay quần áo xong, hai người trở lại phòng khách. Chu Thiên Yết đang pha trà, lúc này anh vẫn khí định thần nhàn như vậy. Ba Chu nhẹ vỗ tay vợ: "Tin tưởng vào con trai của bà đi."
Ngực mẹ Chu vẫn nghẹn.
Chu Thiên Yết ngẩng đầu: "Ba mẹ, hồng trà mới pha, hai người nếm thử xem."
Mẹ Chu làm gì còn tâm trạng uống trà: "Thiên Yết, chúng ta luôn chờ mong con kết hôn, nhưng con như vậy cũng quá đột ngột rồi."
Chu Thiên Yết uống một ngụm trà, hương vị hồng trà hơi chát miệng. "Ba mẹ, kế hoạch của con là kết hôn trước sinh nhật hai mươi tám tuổi, nhưng hiện giờ con đã gặp được người hoàn toàn thích hợp."
"Nhưng chúng ta không hiểu cô gái đó chút nào."
"Người không tin vào mắt con."
"Này - -" Mẹ Chu cạn lời, bà đương nhiên tin anh.
"Chủ nhật này con sẽ mang cô ấy đến gặp người."
Mẹ Chu dở khóc dở cười: "Con kết hôn thì làm chúng ta bớt lo rồi. Cô gái đó bao nhiêu tuổi? Làm công việc gì? Nhà ở đâu?"
Chu Thiên Yết chỉ biết mẹ anh cũng là phụ nữ, đối với vợ tương lai của anh sẽ không nhịn được muốn tìm hiểu, anh trả lời từng câu một. Trái lại ba Chu, vẫn bình tĩnh, nhàn nhã uống trà.
Mẹ Chu nghe xong: "Bằng tuổi Bạch Dương à, đây chẳng phải vừa mới tốt nghiệp đại học sao." Đến cùng, sao cô bé đó có thể bắt được con trai của bà vậy? Bà không khỏi tò mò, nhưng cuối cùng bà vẫn không hỏi kỹ.
Chu Thiên Yết không ở nhà dùng bữa tối. Mẹ Chu bất đắc dĩ: "Rốt cuộc con trai cũng muốn kết hôn, sao tôi cảm thấy có gì đó không thích hợp."
Ba Chu cười nói: "Thế nào?"
Mẹ Chu nhíu mày: "Ông không thấy kỳ lạ sao? Kết hôn mà không làm hôn lễ, nó muốn làm gì vậy?"
Ba Chu trầm tư: "Có thể vì lo lắng cho hình tượng của nó, dù sao Thiên Yết cũng xem như là một nửa người của giới giải trí, vì riêng tư thôi."
Mẹ Chu đau đầu: "Cô gái đó cũng đồng ý gả cho nó. Con bé không mong chờ một buổi hôn lễ."
Ba Chu ôm vai bà: "Đừng suy nghĩ nhiều quá. Thiên Yết muốn kết hôn, chúng ta nên vui vẻ mới phải."
Lúc cơm chiều, Chu Bạch Dương về nhà, nghe nói anh cô trở về lại đi rồi. Cô không khỏi bực tức vài câu: "Anh sao thế? Thời gian ở nhà ăn bữa cơm cũng không có à."
Ba Chu nói: "Anh con có bạn gái, đương nhiên muốn ở cùng bạn gái rồi."
Chu Bạch Dương gắp thức ăn chợt ngừng lại: "Ba, ba nghe ai nói? Sẽ không phải là scandal đó chứ?"
Ba Chu thương yêu nhìn con gái: "Chủ nhật anh con sẽ dẫn bạn gái đến gặp chúng ta."
Chu Bạch Dương nhìn mẹ: "Mẹ, thật vậy sao?" Đáy lòng cô có chút không tin.
Mẹ Chu hơi cong môi: "Đúng vậy. Con nhớ dời mấy hoạt động vào chủ nhật đi đấy."
Chu Bạch Dương gật đầu: "Bạn gái anh con làm gì vậy ạ?"
"Tốt nghiệp đại học J, làm ở công ty anh con. Cái khác chúng ta cũng không rõ lắm, chờ gặp mặt rồi nói sau."
Đại học J là một trường đại học trong tỉnh, có tiếng trong cả nước. Có thể thi được đại học J ít nhất nói lên rằng bạn gái của anh ấy rất thông minh. Chu Bạch Dương học tập trung bình, năm đó ở trong nước không vào được trường đại học tốt, nên mới lựa chọn ra nước ngoài du học. Cô nghe cách nói của mẹ, hình như không vui vẻ lắm. Cô khẽ cười: "Tuy con rất ghen tỵ vì anh có bạn gái, nhưng ngược lại con rất mong đợi được gặp chị dâu tương lai của con. Ba mẹ, lúc này hai người nên yên tâm rồi, nói không chừng sang năm, ba mẹ còn có cháu để bồng đó."
Ba Chu cười ha ha: "Ba đây có thể xin nghỉ hưu sớm rồi." Ông nhìn về phía vợ: "Bà cũng nên sắp xếp lại công việc đi, cái gì giao ra được thì năm nay giao hết đi, sang năm chúng ta ở nhà ẵm cháu nội."
Mẹ Chu liếc ông: "Ông nói dễ nghe nhỉ."
Buổi tối, dì nấu cơm chiều xong thì đi rồi. Khương Bảo Bình và Chu Thiên Yết cùng ăn tối, sau khi ăn xong, Khương Bảo Bình tự giác muốn đi rửa bát, Chu Thiên Yết lại đứng dậy, cầm lấy bát đũa, đặt vào máy rửa bát.
Khương Bảo Bình thấy thiết bị xa hoa trong phòng bếp này, không hề có dấu vết khói bếp. "Trước kia ở nhà anh cũng sẽ tự mình nấu cơm à?"
Chu Thiên Yết nhếch môi: "Ít lắm." Vô cùng ít.
"Thật sự phí của trời rồi."
"Hiện giờ không phải đang cố tận dụng sao?"
Khương Bảo Bình không phản bác được, nếu không cần, lúc trước vì sao lại muốn mua mấy thứ này chứ.
"Hôm nay em trở về trường rồi hả?"
"Đi lấy vài thứ."
"Em nên để tôi cùng đi với em."
Anh mà đi sợ là sẽ gây ra hiểu lầm không cần thiết đấy.
"Mấy việc vặt, tự tôi có thể làm được."
Chu Thiên Yết chăm chú nhìn bụng của cô: "Tôi chỉ lo lắng thôi."
BẠN ĐANG ĐỌC
( chuyển ver) Xin chào Chu Tiên Sinh
RomansTác Giả : Dạ Mạn Khi sắp tốt nghiệp đại học thì Khương Bảo Bình lại phát hiện ra việc mình mang thai ngoài ý muốn, mà cha đứa bé lại là Chu Thiên Yết.. Và việc đó cũng là ước mơ của cô từ năm mười tám tuổi tới nay. Nhưng khi ước muốn biến thành sự t...