[Hiện Đại] Em Che Chở Anh

760 76 8
                                    

*Bản đã sửa

----------------------------

Lý Hoành Nghị ngay khi nhận được tin báo Ngao lão gia sau bao ngày tháng bị bệnh tật quấn thân, đã trút hơi thở cuối cùng bên cạnh đứa cháu trai duy nhất tại phòng bệnh lạnh lẽo kia, không chút nghĩ ngợi liền đưa ra quyết định từ bỏ cuộc thi vốn đã đi đến vòng chung kết của mình, tức tốc từ Anh Quốc không ngừng nghỉ trở về Ngao gia.

Chờ cho đến khi Lý đại thiếu lần nữa bước vào căn phòng quen thuộc, đập vào mắt hắn lại là hình ảnh người trong lòng thất thần tựa đầu vào cửa kính, không biết đang đặt tâm tư tại đâu.

Khuôn mặt Ngao Thụy Bằng trắng bệch như tờ giấy, cả người nhìn qua yếu ớt đến bất giác khiến Lý Hoành Nghị không dám động vào. Tiểu thiếu gia của hắn, cứ như vậy lặng lẽ ngồi bên bệ cửa sổ, không khóc không náo, yên tĩnh đến đau lòng.

"Tiểu Thụy Bằng, em về rồi"- Thanh âm không phải rất lớn nhưng cũng không tính là nhỏ, lại khơi không dậy nổi sự chú ý của người kia. Từ đầu cho đến cuối, dù chỉ một cái chớp mắt Ngao Thụy Bằng cũng không buồn đáp lại.

Cảm nhận được trái tim trong lồng ngực đã nhói lên từng cơn, Lý Hoành Nghị cẩn thận tiến lại gần người kia, trân trọng nâng lên khuôn mặt đã sớm rút đi toàn bộ sức sống của anh, đau xót đặt một nụ hôn lên trán xem như lời chào hỏi... cũng là xin lỗi, xin lỗi vì em về quá muộn, không thể kề cạnh vào lúc anh cần nhất.

"Bằng Bằng, anh khóc một chút đi có được hay không? Anh nghe lời em cứ khóc một trận thật lớn. Có em ở đây rồi"- Ôm lấy bóng hình thẫn thờ kia vào lòng, tâm can Lý Hoành Nghị giờ phút này như bị ngàn mũi đao tàn nhẫn cứa vào, đau đến ngạt thở, cũng ép cho cổ họng của hắn nghẹn ứ khó chịu.

"Tiểu Thụy Bằng, anh gắng gượng đến hiện tại là đủ rồi, đừng tiếp tục dằn vặt bản thân nữa"- Bộ dạng này của thiếu gia nhà hắn, là đau đến không thể khóc được, dường như đã sớm bị dày vò đến tuyệt vọng buông tay...

Hắn không dám nói ra quá nhiều. Lý Hoành Nghị biết, Ngao Thụy Bằng hiện tại tâm lý thập phần không ổn định, hắn sợ... sợ bản thân sơ xót sẽ lại thương đến cõi lòng đang phải hứng chịu nỗi dày vò tàn nhẫn của anh.

Lý đại thiếu lần đầu tiên trong đời, cảm thấy bản thân thập phần bất lực. Ngao Thụy Bằng của hắn rõ ràng là một người hoạt bát luôn treo nụ cười ngốc nghếch trên môi, giờ phút này chỉ còn lại một bộ chết lặng buồn không nói khổ không than, ánh mắt vô thần mờ mịt nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định.

Người trong lòng của hắn đây là đã phải chịu bao lớn khổ nha. Một người vốn dĩ ngày ngày đều nói cười không ngớt, làm sao bây giờ lại cứ không hé răng nửa lời, như cái xác không hồn lay lắt mà bám trụ như thế. Tiểu Thụy Bằng của hắn, không nên là bộ dạng như hiện tại...

"Nghị Nghị à, em nói anh nghe đi. Là anh không đủ tốt cho nên người bên cạnh mới lần lượt rời đi sao?"- Được Lý Hoành Nghị ôm vào trong lòng, cảm nhận hơi ấm đột ngột truyền đến khiến Ngao Thụy Bằng có chút không biết phải làm sao, tựa như đứa trẻ bị lạc đường, mờ mịt vô thố mà hỏi.

[Nghị Bằng/Sắt Kiệt] Quỷ Ấu Trĩ kí lụcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ