Forever?

971 119 23
                                    

Beomgyu thường nghe nói những cặp đôi yêu nhau lâu sẽ có đoạn trầm lắng làm nhiều người phải bỏ lại cuộc tình dang dở. Khi này mối quan hệ mới thật sự bắt đầu.

Nhưng anh không biết nó sẽ tệ đến thế.

Cặp đôi yêu nhau ba năm rồi có đủ lâu không? Cảm giác chơi vơi như cú sốc ập tới giữa đêm mùa xuân đang êm dịu, Beomgyu không chịu nổi.

Khoảng thời gian từ đầu cấp ba đến giờ, Taehyun vẫn luôn là người duy nhất làm anh muốn ra khỏi nhà vào lúc trời vừa tờ mờ sáng. Duy nhất, hai chữ này sẽ thay đổi, nhưng là với cậu, không phải với anh.

"Có chuyện gì sai sao? Em đi mua chai nước cùng nhóm bạn mà không phải anh? Vì cái này?"

Taehyun cố không to tiếng với anh, nhưng bất lực vẫn hiện rõ trên khuôn mặt.

Ồ, lỗi là do mày nghĩ nhiều đấy. Taehyun chẳng làm gì sai hết.

Beomgyu chỉ biết lặng thinh, không bao biện được gì cho bản thân nên để môi mím chặt. Cách giáo dục của mẹ thuở bé vô tình làm anh ám ảnh với việc bị bỏ rơi. Thứ duy nhất anh nhớ được từ năm bảy tuổi là một lần bị mẹ nhốt bên ngoài nhà vì anh không chép bài đầy đủ. Beomgyu nhận thức mình luôn sai. Nhóm bạn đó anh cũng từng cố hòa nhập, vì Taehyun, nhưng cuối cùng vẫn là người duy nhất đứng bên ngoài vòng tròn.

Beomgyu quen Taehyun từ khi cả hai còn học lớp chín. Sau kì thi chuyển cấp, anh chỉ còn mỗi cậu là thân thiết, chẳng có một nhóm bạn nào khác. Trái tim thuộc về Taehyun, tâm trí là của Taehyun. Dù anh không giỏi nói những lời mà anh thường cho là ngượng miệng, cậu vẫn là mảnh linh hồn đã hòa làm một với anh từ lâu.

"Anh không cố trách em, anh chỉ muốn em để tâm đến anh hơn một chút."

"Chuyện bé xíu, cãi nhau có đáng không anh?"

"Ừ, không đáng thật. Anh xin lỗi..."

Beomgyu nở nụ cười, mặc kệ tâm trạng đang xuống dốc không phanh. Lồng ngực nghẹn đến khó thở, anh vẫn nhìn Taehyun bằng đôi mắt của kẻ si tình. Mê muội thường đi kèm với đau khổ. Tàn nhẫn một chút thì người tổn thương sẽ không phải là mình, anh không bao giờ làm được.

"Muộn rồi, anh về đi nhé."

Cả hai cãi nhau lúc trường đã vắng hơi người, lúc chiều tà mang ánh dương lắng xuống còn một màu đen nhẻm. Trường vẫn mở cửa đến chín giờ tối cho các câu lạc bộ hoạt động, việc bảo vệ thấy học sinh ra ra vào vào lúc tám giờ hơn không có gì mới lạ nữa.

Taehyun về trước còn Beomgyu lại đi tìm một góc khuất sau sân vận động. Anh chưa từng ở trường vào lúc tối muộn thế này, không muốn ai thấy vẻ thảm hại của bản thân nên tìm cách trốn. Anh còn không nhìn nổi cơ mà.

Beomgyu úp mặt xuống đầu gối, chỉ dám thút thít, nén lại âm thanh dù lòng đang gào thét. Giải tỏa trong im lặng, không khá hơn là mấy. Mùi cỏ đêm ám lên vai tâm hồn vụn vỡ, chẳng có tác dụng gì ngoài việc giúp anh nhận ra trời sắp mưa.

Thôi, mưa càng lớn càng tốt, vậy thì không ai nghe thấy được nữa.

Khóc chỉ tổ làm mắt đau, nhưng anh không ngừng được. Rồi mai anh sẽ lại tỉnh dậy với đôi mắt sưng húp, cố dùng chiếc thìa lạnh trong ngăn đá làm nó trông khá hơn, để gia đình, để Taehyun hay bạn bè không phát hiện ra. Rằng, đứa hoạt bát như anh cũng có ngày thảm hại đến tội nghiệp.

Taegyu | CommonNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ