Vegas tức giận, ngồi xuống ghế, nhìn lại đống giấy trên bàn, cậu dùng tay hất văng xuống đất. Cảnh Pete chạy ra ngoài, tay quệt nước mắt hoàn toàn bị Jom bên ngoài nhìn thấy. Cậu mặt không biểu cảm, quay đầu về phòng thì đụng mặt On. Cô ta đứng ở đó từ bao giờ, nhìn thấy Jom liền tỏ ra vô cùng đắc ý:
- Thật không ngờ, Khun Jom lại làm tốt ngoài dự định của tôi đấy!
Đôi mắt On hiện ra rõ lên, vừa có vài phần khinh bỉ, vừa vài phần gian xảo. Jom không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn cô một cái, rồi trực tiếp bước đi.
Tối đó, vẫn như thường lệ, Pete cùng chị Nom bưng đồ ăn lên nhà chính. Em hai tay bưng tô canh nóng, ánh mắt vô tình đụng phải Vegas khiến em có chút nhói lòng. Đột nhiên, từ đằng sau có một lực mạnh huých nhẹ vào người em. Là Mon- người hầu của cô On, cô ta chắc vì chướng mắt lên mới cử người hầu hạnh họe em. Bát canh nóng suýt chút thì trượt ra khỏi tay, may là kịp giữ lại, nhưng tay em cũng đã bị bỏng. Khi ấy cũng may là có chị Nom đỡ giúp em, vết thương nóng vô cùng, em liên tục thổi phù phù vào bàn tay đang bỏng rát kia.
Toàn cảnh này Vegas cũng chứng kiến, Pete theo thói quen ngước mắt lên tìm kiếm sự quan tâm của Vegas, nhưng cậu lại hoàn toàn lơ là, chỉ tập trung vào bữa ăn.
- Vegas, lúc trước con nói sau khi thi xong có chuyện muốn thưa với ta. Là chuyện gì vậy?
Vegas sững người lại, cậu chợt nhớ đến lời hứa khi trước với Pete, rằng sau khi thi xong trở về, cậu sẽ thưa cha, ngỏ ý kết hôn với Pete.
Pete đang đứng cũng bất giác nhớ ra, em đưa ánh mắt có chút mong chờ nhìn Vegas. Bốn mắt chạm nhau, đáp lại Vegas lại chỉ mang nét mặt lạnh tanh như băng, nhìn em chỉ vài giây rồi lại nói với ngài Kan:
- Thưa cha, chuyện đó giờ không còn quan trọng nữa rồi.
Câu trả lời của Vegas như cơn gió khi trời có bão, cuốn hết sạch những mộng tưởng nãy giờ của Pete. Em hoang mang nhìn chằm chằm Vegas, rồi lại cúi gằm đầu xuống. Em cố nén nhịn những cảm xúc uất ức trong lòng, đáy mắt bắt đầu nổi lên tia đỏ, sống mũi cay cay, hai bàn tay nắm chặt góc áo, ngăn không cho một giọt nước mắt nào được rơi.
Trái lại, người vui vẻ nhất là On, cô vô cùng phấn khích khi nghe câu trả lời của Vegas, thật không uổng phí công sức trong mười ngày qua luôn bóng gió chuyện của Pete và Jom trước mặt Vegas.
Đêm nay trời nổi going bão rồi, Pete ngồi ở hiên nhà bếp, nước mắt lưng tròng. Em ấm ức nhưng lại không dám khóc lớn, chỉ biết cố nhét bánh bao vào trong miệng để giấu đi những tiếng nấc nghẹn. Vừa ăn bánh, nước mắt lại vừa rơi, chuyện này đáng lẽ ra em nên lường trước mới phải.
Pete nhớ lại những lần ôm ấp bên cạnh Vegas cùng những lời hẹn ước của cậu. Em thật ngu ngốc khi tin rằng chuyện cổ tích thật sự xảy ra. Đến cuối cùng thì em vẫn chỉ là một người hầu thấp hèn, làm sao có thể sánh với loài chim công, chim phượng cao quý?
Pete thật sự đã rất ngóng trông ngày có thể đường đường chính chính bên Vegas. Không phải do em khao khát cái danh chủ của Nhị gia, cũng không phải là sự ham muốn giàu sang phú quý, mà thứ em luôn khao khát là gia đình. Em muốn có một gia đình nhỏ của riêng mình, tuy nghèo đói, nhưng chỉ cần có nhau, cùng trải qua cuộc sống thăng trầm là được.
BẠN ĐANG ĐỌC
Cậu chủ và em
FanfictionLần đầu gặp Pete, Vegas đã ''cứng'' rồi. Lần đầu gặp Vegas, Pete nghĩ rằng cậu không thích em. ( Do các fanfic khác nhận thấy Khun Vegas luôn mang số phận bi thương, oan trái nên tôi đã nghĩ ra fic này mong rằng có thể xoa dịu bớt những uất hận của...