07. Đêm

470 77 23
                                    


Một khoảng dài im lặng bao trùm láy không gian vắng vẻ. Choi Beomgyu nghe rõ từng chữ cậu nói, dù rất nhỏ. Anh không biết nên trả lời làm sao đây?

Xin lỗi? Không, anh vẫn không nghĩ mình sai.

An ủi? Càng không, vì anh chẳng biết chút gì về cậu.

Phải...Anh vốn chẳng biết chút gì về Kang Taehyun cả. Cậu thì ngược lại, Taehyun biết về anh - tất cả mọi thứ. Nhưng Beomgyu lại chưa bao giờ tự hỏi người nọ thích gì, ghét gì, hay thậm chí cậu là người thế nào. Mối quan hệ của họ hiện giờ đã là bạn bè như anh từng hứa.

Nhưng rõ ràng, chỉ có cậu đối xử với anh như bạn bè.

Phá vỡ không gian im lặng ấy, anh nói: "Tôi chỉ muốn nói đó không phải tôi mà thôi, vì tôi chẳng có một chút ký ức nào về nó cả."

"Đến bây giờ anh vẫn nghĩ em thích anh vì anh là đứa trẻ ấy?"

Cậu đã nói rồi mà, rằng đó chỉ là một trong thật nhiều lý do khiến cậu thích Choi Beomgyu thôi.

Taehyun thở dài, Beomgyu không đoán được tiếng thở dài ấy có ý nghĩa gì. Mệt mỏi? Bất lực? Hay thất vọng đây?

Beomgyu nghiến chặt răng, anh siết tay thành đấm rồi một mình bỏ vào trong lều. Taehyun để anh đi, Beomgyu đã không muốn nhìn mặt này rồi thì còn đuổi theo làm gì? Đuổi theo để thất vọng thêm một lần nữa ư?

Trong khi đó Beomgyu trong lều nằm phịch xuống, vẫn chưa hết tức.

Anh mắng nhỏ: "Lừa mình, nói thích mình, nhưng thế quái nào vẫn nhận đồ của Jin rồi mang đến cho mình ăn? Xem người khác là trò đùa chắc?"

Beomgyu nằm lật tới lật lui, mãi chẳng chợp mắt nổi. Anh cũng nghĩ thoáng qua, liệu bản thân có nói lời hơi quá đáng không? Nhưng lòng tự trọng chết tiệt không cho phép anh xin lỗi, nghĩ rằng người kia cũng có lỗi vì lừa mình nên lại thôi.

Hơn ba mươi phút cứ thế trôi qua, tiếng loạt soạt bên ngoài thì đã vang lên được một lúc rồi. Tiếng bước chân từ đâu ập tới, giọng nói quen thuộc từ cô bé mắt kính ban nãy bây giờ đã có chút vội vã.

"Taehyun, cậu sao vậy?"

Taehyun vẫn đang loay hoay dọn sạch chỗ cơm vương vãi trên đất, cậu ngước mặt nhìn người kia rồi đáp: "À...tớ lỡ tay làm đổ mất."

Minjae chạy đến giúp người kia quét cơm lại thành một chỗ, cô nâng kính rồi tiếc nuối nói:

"Tiếc thật đấy, cari Taehyun nấu ngon vậy mà...tớ còn chưa ăn đã nữa."

Tất nhiên rồi, con gấu trong lều lập tức ngồi dậy và lắng tai nghe. Lúc này giọng Minjae lại thành hốt hoảng: "Kìa! Tay cậu đỏ cả rồi, nóng lắm phải không?"

Cẳng tay Taehyun đúng là đỏ cả rồi, cũng đúng thôi vì cari lúc mà cậu lấy cho anh vẫn đang sôi sùng sục cơ mà. Cô gái nhỏ lại đẩy kính, giọng còn lớn hơn trước như cố tình để ai kia có thể nghe được:

"Ban nãy cậu mang hết phần ngon đi rồi nên Jin và mọi người chẳng còn nhiều nữa, họ đang nướng bánh ăn chống đói đấy, cậu đi không?"

TAEGYU | Hai Lần Mười NămNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ