Lưu ý: Không copy, ăn cắp bằng mọi hình thức.
____________________________
Convert+ editor: Mã Mã
Nhược Nhiên hoảng sợ, chỉ thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữalà cô đã gọi được cho Tư Đồ Hiên Nhiên rồi, nhưng hiện giờ, cả người cô vô lực, thân thể nóng lên lại bị nhốt ở đây.
Bên cạnh, còn là một người đàn ông, một người đàn ông không có ý tốt.
Cuối cùng điện thoại bị cũng bị cướp mất, Nhược Nhiên cố gắng ngẩng đầu mình, nhìn người đàn ông trước mắt.
Vẻ mặt kinh ngạc, sợ hãi nhìn người đàn đối diện đang cười với vẻ bất cần.
Mà người đàn ông này... hắn là... là Trương Tử Lăng! ! !
Nhược Nhiên hoảng sợ, cổ họng như bị chặn lại, không nói ra được gì.
"Anh... anh... " Nhược Nhiên sợ hãi, không biết bây giờ nên làm gì? Thân thể của cô không có chút sức lực nào.
"Trầm tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt!" Trương Tử Lăng hơi cúi người, cười như không cười nhìn khuôn mặt đỏ hồng của Nhược Nhiên.
"Là anh, đây đều là mưu kế của anh và Vưu Tiểu Ái bày ra." Nhược Nhiên oán hận.
"Đúng, là tôi." Hắn mỉm cười, nhẹ nhàng vươn tay ra bế Nhược Nhiên.
"Cút ngay, anh buông ra, cút ngay..." Nhược Nhiên khàn giọng kêu to, thân thể hoàn toàn bị khống chế, muốn giãy dụa cũng không được.
Trong lòng tràn ngập cảm giác sợ hãi và bất an, cô muốn khóc nhưng vẫn phải nhịn.
"Thả cô ra, sợ rằng không được!" Trương Tử Lăng cười cười, mang theo nét âm lạnh.
"Hôm nay, cô là của tôi, hôm nay, cô không thể chạy đi đâu được." Hắn cười lạnh một tiếng, bế Nhược Nhiên về giường!
"Anh cút ra cho tôi, anh là cầm thú, cầm thú!!" Rốt cục nước mắt cũng rơi, Nhược Nhiên hoảng sợ khóc, nhưng cảm giác trong thân thể vô cùng mãnh liệt, càng lúc càng trống rỗng, trống rỗng khó chịu.
Người cô nóng lên, cô khóc, nhìn mình bị Trương Tử Lăng đặt ở trên giường.
"Tư Đồ Hiên Nhiên biết, tuyệt đối sẽ không bỏ qua anh đâu!" Nhược Nhiên oán hận hét lớn.
Nghe thấy cô gọi tên Tư Đồ Hiên Nhiên, nụ cười giả tạo trên khuôn mặt Trương Tử Lăng không còn, mà thay vào đó là hàn ý, lạnh đến phát sợ, người hắn phát ra khí lạnh và hận thù phảng phất.