Nó giống plot hơn là fic.
─ • ───────Hạ Triêu là đại tướng quân thân chinh ra sa trường, Tạ Du là quân sư của hắn, là người thương của hắn, là đóa hoa mà hắn muôn vàn thương nhớ.
Những năm tháng đế vương ngự trị, bị sắc đẹp dụ dỗ, chắp tay dâng nước cho giặc. Triều đình loạn lạc chia hai phe phái, tướng quân Hạ Triêu đứng lên tạo phản, phế truất ngôi vua đưa một vị hoàng tử lên xưng đế. Hắn nguyên danh xưng đại tướng quân, đưa quân ra chiến trường, giữ nguyên bờ cõi.
Tạ Du làm quân sư cho hắn, cũng là nguyên do khiến Hạ Triêu đứng lên bảo vệ đất nước. Người thương của hắn đem lòng yêu lấy mảnh đất này, vậy thì cứ để hắn bảo vệ cho niềm tin của cậu. Chiến đấu vì một người và chỉ duy nhất một người, nghe thật ích kỉ, nhưng nghĩ lại mà xem, đưa tình yêu hóa thành lý do để chiến đấu, đó là điều lãng mạn đến nhường nào.
Quân sư chiến lược bị giặc bắt được vào tay, mà một lần bắt được này chính là hai tháng trời ròng rã.
Binh tướng dưới quyền truyền tai nhau rằng đại tướng quân là một kẻ máu lạnh vô tình, vì ngay từ đầu ai cũng đã rõ mối quan hệ của hắn cùng quân sư Tạ Du, thế nhưng bao lần họ đề đơn xin dẫn binh giải vây cứu cậu, Hạ Triêu đều từ chối thông qua.
"Là quân sư của ta, hắn sẽ có cách tự cứu lấy chính mình. Không được dao động, giữ nguyên vị trí."
Hạ Triêu không biết rằng hình tượng của mình trong mắt binh sĩ đã trở thành một kẻ máu lạnh vô tình, mà dẫu cho có biết thì hắn cũng không muốn để tâm.
Hay cho một kẻ "máu lạnh vô tình", ở nơi sa trường xa tít, hắn lại càng lo cho an nguy của Tạ Du hơn bất kì ai. Người quanh năm kề bên ấp gối, cớ gì mà kẻ như hắn lại không lo lắng cho cậu chứ?
"Em rõ ràng phải trở về từ sớm, những lúc như thế này cái đầu thông minh đó của em không thể nghĩ ra cách thoát thân ư."
Dẫu lo lắng đến mực chỉ hận không thể vứt bỏ tất cả để chạy đến cứu cậu, nhưng sĩ khí của binh sĩ phụ thuộc vào kẻ làm tướng lĩnh như hắn đây, bên việc nước bên người thương, nói xem hắn phải lựa chọn thế nào bây giờ?
Thời khắc nhận được tin khẩn rằng quân sư đã thoát thân, hiện đang được khẩn cấp chữa trị, đại tướng quân gần như quỳ sụp xuống trong nháy mắt.
Tạ Du thoát rồi, cậu đã an toàn quay trở về.
Biết tin người thương đã an toàn, mà trận chiến cũng đã đi đến hồi kết thúc, Hạ Triêu như được tiếp thêm sức mạnh, như gió như bão điên cuồng càn quét quân khu địch.
Mà Tạ Du ở nơi hậu phương chỉ đành chép miệng cười nhạt, nhìn vết thương nhiễm trùng đến mức hoại tử trên ngực, cánh tay và bắp đùi, cậu đoán mình cũng chẳng sống được bao lâu nữa.
Có lẽ vì trong thời khắc cơn đau ập đến khiến lí trí khó lòng giữ nguyên vẹn được tia thanh tỉnh, cậu nhớ về một vùng trời cỏ hoa nở rộ.
Những năm tháng bình yên, Tạ Du từng nghe các nàng thiếu nữ nơi kinh thành tấp nập đồn thổi về một khu rừng xuân sắc. Là nơi tồn tại những loài hoa cỏ hiếm, dẫu cho có giữa mùa đông giá rét đến nhường nào, sẽ luôn rực rỡ sắc muôn hoa. Tạ Du tự biết chính mình là một kẻ chẳng mấy hiểu phong tình, thế nhưng nghe lời đồn về một miền đất hứa vẽ nên màu của tình yêu thơ mộng như thế, cậu bỗng nghĩ, có lẽ rằng tên đại tướng quân nào đó sẽ thích.
BẠN ĐANG ĐỌC
(Triêu Du) Hương nắng và kẹo dâu.
FanfictionTôi đặt đôi mắt mình lên giấc mộng thiếu thời, để cho vầng dương một lần được tỏa sáng. Tôi đặt tay mình lên tóc em, để hưởng thụ cái nắng ngày hạ rơi. Là tiếng nắng đang rơi. Là hương kẹo que chảy. Là nụ cười niên thiếu. Là em, đi suốt cả một đờ...