Cảnh báo: những phút giây chạy deadline vì học hành, mệt mỏi vì gia đình, cuộc sống, xã hội khiến tác giả vã hường OTP cực độ. Thông báo xin được đốt giai đoạn vì không nhịn nổi nữa. Một số tình tiết không có thực hoặc có nhưng bị cắt trên phim sẽ được tác giả thảy hết vào chương này vì chán nản cảnh phim lủng củng mất đầu mất đuôi và những thông tin ấy tôi đã phải mò hết trên Youtube, Google, các web nước ngoài, sự giúp đỡ của những bạn giấu tên... tôi muốn bung lụa! Tôi nhịn hết nổi rồi!•••••••••••••••••••••••••••••••••
Sau một cuộc chè chén không biết điểm dừng với Nikolay, Klaus bắt đầu say vì uống quá nhiều rượu. Hai vành tai hắn đỏ lự hệt như màu lá phong của mùa thu. Hơi rượu khiến hắn lâng lâng mãi. Nó đưa hắn quay trở về quá khứ. Nó đưa hắn về những khoảnh khắc đẹp nhất của cuộc đời hắn, hắn vẫn nhớ đứa em gái bé nhỏ của hắn, hắn nhớ gia đình nhỏ mà hắn đã từng có.Hắn nhớ họ. Nhớ đến tột cùng. Nhưng nhìn những chiếc lá dù vẫn còn màu xanh đang rơi rụng vào thu kia đi. Họ giống chúng lắm đấy... và hắn thì giống một cái cây khô sớm đã trụi sạch tất cả những chiếc lá mà nó yêu nhất trên đời. Những chiếc lá này rơi... rơi một lần và vĩnh viễn... Một cái cây khô đã trụi sạch lá khi độ thu về. Một mùa thu đi qua và rồi đến một mùa đông bất tận.
Ánh hoàng hôn tắt dần sau đường chân trời và vầng trăng bạc mờ ảo lại quay về ngự trị. Những áng mây cứ êm đềm trôi mãi trên nền trời sẫm tối. Khoảng đầu mùa thu của trời Âu cứ nhẹ nhàng thế đấy, khác hẳn với màu máu của chiến tranh ngoài biên thùy xa xôi kia.
Những đốm hoa lửa in tường màu hoàng hôn dần lụi tàn đi nhanh chóng khi mặt trời lặn. Thay vào đó là màu của bóng tối bao phủ. Klaus ngẩng đầu, hắn nửa say nửa tỉnh bước đến chỗ bàn làm việc bên cửa sổ rồi kéo rèm ra. Hắn không thích một khung cảnh quá tối tăm cho ngày hôm nay, vì trong căn phòng này còn có anh mà. Dù bản thân hắn là người yêu thích việc ở một mình trong bóng tối nhưng hắn vẫn sẽ kéo rèm ra.
Ừ nhỉ... có những người họ thích bóng tối, nhưng không có nghĩa là trước mặt người khác họ sẽ thừa nhận chuyện này. Vì hiếm người nào chịu thấu hiểu cho tâm tình của họ
Ngay lập tức, màu xanh sẫm của nền trời... những tia sáng mờ nhạt còn lại vẫn yếu ớt xuyên vào phòng hắn theo từng chuyển động của cái màn được thu lại buộc vào một cách gọn gàng. Bóng tối dần được đẩy lùi đến một giới hạn nhất định nhưng chỉ là một khoảng nhỏ xíu. Hắn mở toang cửa sổ, đón lấy cơn gió mát của đất trời lùa vào căn phòng "của hắn".
Nikolay khẽ ngẫng người trước bóng lưng của Klaus. Đôi mắt màu đại dương buổi ban trưa ấy in cả khung hình của nền trời sẫm kia lẫn bóng hình của một người. Anh nhìn hắn chẳng chút chớp mắt. Từng đường nét trên cơ thể hắn được ôm trong lớp áo sơ mi trắng tuy đẹp. Đôi mắt xanh màu ngọc lam nhàn nhạt ấy như nhìn trong hư vô vì cơn say. Bóng tối khiến hắn vừa bí ẩn nhưng nó đơn độc đến khó tả. Hồn anh hiện tại như chiếc lá phong, chỉ trở thành màu đỏ rực rỡ vào một mùa duy nhất, dù vạn năm trôi qua ra sao đều sẽ như vậy.
Nikolay hướng ánh nhìn của mình sang phần bánh hắn cắt cho anh. Anh chưa từng chạm vào chúng ngoài việc đã uống không ít rượu từ lúc cuộc chè chén kia bắt đầu. Và giờ không ăn cái gì vào nữa thì chắc chắn anh lại sẽ vào viện tiếp và một trận gà bay chó sủa tưng bừng sẽ lại diễn ra tại cái trại tập trung này. Người tù binh Nga ấy thong thả bẻ từng miếng bánh ra thành nhiều miếng nhỏ hơn. Anh nhâm nhi nó cùng rượu. Hương vị lạ lẫm lần đầu xuất hiện trong vị giác của anh. Anh đã hiểu vì sao các nhà giàu thường thích dùng bánh ngọt và rượu chung với nhau. Bởi vì sự kết hợp này chính là sự kết hợp khai phá ra cả thiên đường ẩm thực nếu kết hợp đúng bản chất của hai loại với nhau. Trong khi rượu vang sẽ đưa vị giác của một con người khai phá hương vị nguyên bản nhất của bánh ngọt, thì bánh ngọt sẽ giúp hương vị cho linh hồn con người khai thác được từng tầng lớp tuyệt hảo của rượu.
BẠN ĐANG ĐỌC
MỐI TÌNH THẦM LẶNG (T-34)
Tiểu Thuyết ChungAu : hothanhbang Nikolay Ivushkin x Klaus Jäger Một người là thiếu úy xe tăng của Hồng Quân Liên Xô, kẻ kia lại là đại tá cấp SS của Đức Quốc Xã. Họ là kẻ thù, căm ghét đối phương đến tận xương tủy. Đáng lẽ khi kẻ thù ngã xuống, là lúc ta hân hoan...