"Này, nếu một ngày tôi chợt biến mất thì anh sẽ thế nào?"
Rất lâu về trước, vào một ngày âm u, Jouno đã hỏi Tecchou như vậy. Có lẽ thời tiết hôm ấy đủ khiến người ta buồn phiền nhỉ
"Làm gì có ngày đó. Chả ai đủ gan bắt cậu đi đâu" - Tecchou đáp lại
"Thì tôi chỉ giả sử thôi mà" - Jouno không chấp nhận câu trả lời đó
"Trả lời nghiêm túc đi, anh sẽ thế nào?"
Tecchou đứng đó, không biết nên nói gì. Anh nhìn trời đang tối sầm, nhìn cây đang đung đưa theo gió, rồi nhìn đến dòng người kéo nhau qua cửa kính
Anh lại nhìn cậu, cố hình dung xem thứ gì khiến cậu nghĩ vậy. Buồn, xót hay điềm báo?
"Tôi cũng không biết rõ câu trả lời. Hay để sau đó tôi nói chắc không muộn đâu" - Anh chỉ biết nói vậy
Và rồi cơn mưa rơi xuống, từng giọt nặng trĩu. Mưa rơi không ngớt như lòng ai mãi thắc mắc. Cứ nặng dần, lớn dần và to dần
"Khi nào mới tạnh mưa đây..."
Như lời chấp nhận, Jouno lảng sang vấn đề khác
Chợt điện thoại cậu reo
"Vâng, đội trưởng gọi ạ"
Sau một hồi nói chuyện, cậu cúp máy rồi rời đi
"Thôi hẹn anh đợt khác. Tôi phải đi làm nhiệm vụ một mình đây" - Rồi Jouno bỏ anh mà rời quán cà phê ấm cúng ấy
Cây xanh ngoài kia hứng từng giọt nước rồi lại đánh rơi. Chồi lá mới mọc thi nhau uống nước. Tecchou cứ ngồi đó nhìn bóng đỏ với cây dù rời đi
"Không có chuyện cậu biến mất được đâu..." - Anh lẩm nhẩm nói, uống từng ngụm cà phê ấm
----------------------------------------------------------------------------------------
Không thể nào! Đây không phải sự thật! Thật phi lý!
Jouno đã mất tích. Hiện không rõ vị trí của cậu
Anh không tin nhưng nó lại là sự thật. Cớ sao lại vậy? Chả phải nó chỉ là câu nói vẩn vơ trong ngày mưa đó à?
"Tecchou, tôi biết cậu lo lắng cho cậu ta như nào nhưng ưu tiên của ta là mạng sống toàn cầu này" - Teruko nhìn thấu tâm can nói anh
Quả là ưu tiên mạng sống mỏng manh của thế giới quan trọng hơn. Nhưng anh vẫn luôn bị thôi thúc phải cứu Jouno. Không cần ai đó nói cứu, anh luôn cảm giác có bóng người phía sau, nói mình giải cứu người kia
"Mau cứu cậu ấy đi"
Giọng nói chỉ mình anh nghe cứ vang vảng như vậy. Tecchou không thể nào tập trung được. Lòng rối như tơ vò, đầu không biết có giữ được bình tĩnh không, chân qua lại khắp nơi
Hơi thở nặng dần, cảm giác sợ sệt ngày càng rõ hơn. Jouno, cậu đâu rồi?
Như người thợ đánh mất nhành hoa đẹp nhất trong vườn. Jouno là nhành hoa đẹp nhất trong mắt anh. Nhành hoa mang đầy gai nhưng lại rực ánh đỏ, từng cánh nhẹ như sương. Anh yêu cậu lắm, như Hoàng tử bé yêu đóa hoa hồng của mình vậy. Dẫu có hàng nghìn đóa hoa trên đời nhưng vẫn một lòng chung thủy với bông hồng mang tên cậu
BẠN ĐANG ĐỌC
(BSD) Bụi mơ
Fanfiction...ta thấy gì qua lớp bụi mơ hồ này? ta khóc vì bụi hay vì giấc mơ chóng tàn?... ------------------------------------------------------------------------------ Lại là nghiện nhạc như nghiện OTP Couples: Dachuu, Akuatsu, Teccjou (Suegiku), Odango Nhâ...