Chương 3

219 27 1
                                    

"Tôi lái xe của chú đến đây." Dư Vũ Hàm hục hặc, cậu không biết mình nên dùng giọng điệu như thế nào để mở lời, mềm giọng thì bản thân không thoải mái, chẳng cớ gì lại như thế cả. Nhưng mà ngông quá thì lại, ờm ờ, lại sợ bị đánh. Nghĩ đến đây, Dư Vũ Hàm ngửa đầu hớp một ngụm rượu, ghét thật!

"Ừ, đợi tôi hút hết điếu này."

Âm sắc trầm đục của người trưởng thành, không biết là bởi Dư Vũ Hàm so sánh nó với tiếng ầm ĩ bên kia cánh cửa hay là do men rượu nồng, cậu cảm thấy giọng của gã đàn ông trước mắt rất quyến rũ, bỗng cảm thấy trong lòng mình có gì đó cào vào, ngứa ngáy.

Cậu cầm chai rượu, gõ "lách cách" vào vách tường, thỉnh thoảng liếc sang Chu Chí Hâm đôi ba giây rồi dời mắt, cứ thế vài lần thì hoàn toàn ngắm đủ người kia từ đầu đến chân. Hai cúc áo sơ mi đầu của Chu Chí Hâm không cài vào, để lộ da thịt bên trong, tây trang ôm trọn đường nét cơ thể rất đẹp. Chân dài vai rộng, rất vừa mắt Dư Vũ Hàm. Ý nghĩ chớp nhoáng này làm Dư Vũ Hàm sững lại, đôi tai nhanh chóng đỏ lên, như đang tự cáu bẳn với chính cậu.

Dư Vũ Hàm mày có thể tập trung một chút được không vậy!? Ông chú đó vừa con mắt nào của mày!?

"Thèm thuốc?" Chu Chí Hâm lắc hộp thuốc lá trong tay, lúc ném qua chỗ Dư Vũ Hàm trông chẳng khác gì đang trêu cún con.

Đón lấy hộp thuốc lá, Dư Vũ Hàm nhăn mày, mặt mày đỏ bừng như chỉ muốn tìm lỗ chui xuống. Trước đây, mỗi khi nghe lũ bạn bảo nhục muốn tìm lỗ chui xuống, cậu chỉ cười khẩy, trong lòng nghĩ chúng nó cứ làm quá, giờ thì lần đầu tiên trong mười tám năm cuộc đời, cậu cảm thấy cách so sánh này... đỉnh thật chứ. Dư Vũ Hàm rút một điếu ra đặt bên miệng, ngả ngớn:

"Xin tí lửa."

Chu Chí Hâm đứng phía đối diện khẽ cười, Dư Vũ Hàm không biết có gì buồn cười, nhưng rồi cậu nghe thấy anh nói: "Qua đây."

Dư Vũ Hàm tiến đến hai bước, đưa đầu đến đợi anh châm lửa. Giây tiếp theo, chỉ thấy Chu Chí Hâm nghiêng đầu tới, dùng điếu thuốc trong miệng mình châm lửa cho cậu.

Hai người đứng quá sát nhau, mùi rượu trên người Chu Chí Hâm xông thẳng vào khoang mũi của Dư Vũ Hàm, cậu rũ mắt nhìn chằm chằm vào đầu mày khẽ nhíu của Chu Chí Hâm, cứng người.

Lửa được châm lên, Dư Vũ Hàm vô thức hít một hơi sâu, sặc khói, cậu vội vã xoay đầu ho sặc sụa.

Chu Chí Hâm đứng bên cạnh cũng không nhịn được mà bật cười, anh rít một hơi thuốc lá, sau đó rút điếu thuốc đang kẹp giữa hai ngón tay của cậu học sinh, giọng điệu đầy giễu cợt: "Toàn mùi sữa."

Dư Vũ Hàm mím môi, uống một ngụm rượu để áp đi cơn sặc trong họng. Lần này, cậu không thèm nhìn Chu Chí Hâm nữa, rầu giọng nói: "Chú có đi hay không?"

"Đi thôi." Dứt lời, Chu Chí Hâm mở cửa, Dư Vũ Hàm theo sau, nhìn bóng lưng anh với ánh mắt kỳ lạ.

-

"Xe cậu sửa đây sao?"

Dư Vũ Hàm đi sát phía sau, đợi Chu Chí Hâm cảm thấy áy này vì cậu tu sửa cái xe đấy không khác gì một chiếc xe mới thì sẽ vênh mặt lên với anh. Ai mà ngờ, tên này đã không cảm kích còn tóm cổ cậu đẩy vào tường. Trên tường được trát một lớp xi-măng thô, vết sưng vừa mới tan hôm trước lúc này lại chảy máu.

[Chu Dư] DÃNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ