Chương 4

271 24 3
                                    

Trò vui ở Tam Kim Thạch vẫn chưa chính thức bắt đầu, ấy vậy mà người đã đến đông nghịt. Dư Vũ Hàm theo Đồng Vũ Khôn tìm hai chỗ trống ngồi xuống, chưa ngồi nóng mông, âm binh quái tướng đã tìm tới.

Trần Hưng từ ở phía xa xa vẫy tay với cậu: "Cậu Dư, qua đây ngồi."

Dư Vũ Hàm liếc gã, không nói gì, kéo Đồng Vũ Khôn đi. Trần Hưng với cậu đều có hội chơi riêng, không ai vừa mắt ai, vậy nên từ trước đến nay chẳng giao du gì. Chỉ là việc làm ăn của nhà họ Dư tốt hơn, Dư Vũ Hàm lại biết điều, lúc giúp đỡ người khác rất ít khi tỏ thái độ thế nên tự nhiên cũng có nhiều người thích đi theo dù là thật lòng hay không. Trần Hưng lúc nào cũng bị Dư Vũ Hàm trên cơ, nghẹn trong lòng đã lâu, mấy hôm trước nghe Dư Vũ Hàm gặp nạn, giờ đây thấy cậu chỉ muốn chọc cho sướng mồm.

Lúc này, tấm rèm đỏ trên sân khấu đang kéo ra, ánh đèn tụ lại một chỗ rọi vào trung tâm sân khấu, nơi đang đặt một khối đá sẫm màu. Dư Vũ Hàm nhàm chán chép miệng, cảm thấy sắp ngủ gục đến nơi.

"Cậu Dư này." Bên tai vang lên tiếng gọi khiến Dư Vũ Hàm, chẳng hay Trần Hưng đã sáp đến từ lúc nào. Cậu nghiêng tai né sang một bên, gật đầu với Trần Hưng xem như chào hỏi.

"Chúng ta cược đi." Trần Hưng nói tiếp.

"Cược cái gì?"

Trần Hưng bật cười, chỉ vào khối đá kia: "Đoán chất ngọc."

"Tôi không hiểu mấy thứ này, cược làm gì cho bõ công." Dư Vũ Hàm từ chối.

"Tôi cũng không mà, đoán mò thôi. Thắng thì cứ coi như phân phát vận may thôi. Cậu thắng thì bao tôi một chầu rượu, còn nếu tôi thắng." Trần Hưng ngừng một chút, như cố ý, gã nói: "Tôi tặng cậu một con Kawasaki mới, nhé."

Nói xong, gã không đợi Dư Vũ Hàm trả lời đã hô hào với mọi người xung quanh, thành thử bên trong hội trường ai cũng trông mắt dõi theo trò vui sắp tới. Dư Vũ Hàm sa sầm mặt, cậu biết Trần Hưng đang ép cậu. Ở đây có rất nhiều người Dư Vũ Hàm không thể đắc tội, ai cũng cần mặt mũi, cho dù là từ chối để tìm đường lùi, không nói đến chuyện cậu bị chế nhạo là hèn kém, thì vụ này cũng đủ để bố mẹ cậu không còn mặt mũi nhìn người ta.

Nhưng nếu cược, cậu lại không hiểu chất ngọc gì sất, vậy có khác nào đang tự vả vào mặt mình? Cũng thảm hại chẳng kém vế trên là bao.

"Cậu Dư đã nghĩ xong chưa?" Trần Hưng hối thúc: "Vậy tôi đoán trước nhé, là phỉ thuý bán trong suốt."

Dư Vũ Hàm đưa mắt đánh giá gã, hiểu rõ người này đã nghe ngóng từ trước, hôm nay muốn làm khó dễ cậu.

Đồng Vũ Khôn ở bên cạnh nhăn mày, thái độ của Trần Hưng quá rõ ràng. Gã lấy Kawasaki ra để nhắc nhở chuyện xấu của Dư Vũ Hàm trước mặt giới thượng lưu nơi này, sau đó lại đề cập muốn cùng Dư Vũ Hàm "đổ thạch". Dư Vũ Hàm với "đổ thạch" hoàn toàn là gà mờ, thậm chí cắt khối nguyên thạch, mài nhẵn nhụi đem đến trước mặt cậu thì cậu cũng chẳng biết đó là chất ngọc gì, chủng loại gì. Trần Hưng nói chắc như thế, vậy tám chín phần là phỉ thuý bán trong suốt, Dư Vũ Hàm lại không thể đưa ra đáp án tương tự, nói trắng ra, thua toàn tập. Nhưng thua là một chuyện, rắc rối sau này mới là điều đáng chú ý. Trận này nếu gã đàn ông kia thắng, gã hẳn là sẽ rêu rao chiến thắng này cả đời. Đồng Vũ Khôn khẽ kéo cánh tay của Dư Vũ Hàm, muốn khuyên cậu từ chối, mất mặt thì mất mặt thôi, chọn cái nào cũng đều là ngõ cụt.

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Jun 28, 2023 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

[Chu Dư] DÃNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ