Chương 2: Cưỡng bức chưa thành

1.4K 25 0
                                    

Trận đấu sinh tử trên sàn đấu ngầm đã sắp bắt đầu.

Hoắc Mãng buông cô gái mềm mại xinh đẹp vừa mới mua về trong ngực ra, dùng ánh mắt ra hiệu cho người phía sau mang cô đi.

Nơi này không phải là nơi con gái nên ở.

Cô gái đã mềm nhũn cả người hoảng hốt thất thần, nước mắt như mưa, bên môi còn vươn dòng nước bọt trong suốt, ánh mắt ngây thơ quyến rũ ngơ ngác nhìn xung quanh, cặp vú đầy đặn râm ran cơn đau sau khi bị xoa nắn mạnh bạo.

Ý thức của cô xa dần, đợi đến khi phản ứng lại thì cô đã bị thảy vào một căn nhà gỗ được dựng đơn giản.

Trên đỉnh chóp có bóng đèn điện lực thấp treo lơ lửng, ánh sáng mờ ảo chớp tắt lắc lư không ngừng, tạo nên cái bóng bao trùm tấm ván giường gỗ. Hơi ẩm không khí xuyên qua cửa sổ... đó không thể gọi là cửa sổ được, đấy chỉ là một cái lỗ được khoang trên tường gỗ, gió nóng lướt qua sau gáy khiến cô nổi da gà.

Suốt con đường bị bắt cóc, tên buôn người vẫn luôn dùng dây xích để trói tay cô lại, lấy miếng vải nửa trong suốt để bịt mắt cô, rồi hắn khoá cô ở ghế sau của một chiếc xe Jeep được cải tạo lại.

Cô không biết rằng mình đã được đưa đến nơi tiếp giáp đường biên giới bốn ngàn cây số giữa Đông Nam Á và Tỉnh Vân Nam, đã xa rời trung tâm thành phố Côn Minh xa hoa nhộn nhịp, đi thêm mười mấy cây số về phía Nam là đã vượt qua biên giới, chính thức nhập cảnh Miến Điện.

Cô gái không thể phán đoán được vị trí nơi mình ở và thời gian hiện tại vẫn cứ sợ hãi run cầm cập. Cô ôm đầu gối, co ro trong một góc giường gỗ, nhìn ánh trăng lấp ló sau màn đêm ngoài cửa sổ, cô chỉ biết được bây giờ là buổi tối.

Nước mắt lại dâng đầy trong đôi mắt đỏ hoe, đôi môi bị gặm cắn đến sưng đỏ.

Cô đã mệt mỏi không chịu được, bất kể là về tinh thần hay thẻ xác. Lam Vãn dựa vào tường, mí mắt không chịu nổi cơn buồn ngủ sau khi khóc liên tục, dần dần híp lại.

"Ba ơi, mẹ ơi... con muốn về nhà..."

"Về nhà... Vãn Vãn, Vãn Vãn sợ lắm..."

Cô gái nói mớ, ngay cả khi ngủ cũng không thể yên giấc, nghẹn ngào vài tiếng, hàng lông mi dài khẽ run, nước mắt lại trượt khỏi khoé mắt rơi xuống trên cánh tay non mịn.

Lam Vãn ngay cả nằm mơ cũng đang thút thít, rõ ràng là viên ngọc quý trong lòng bàn tay của ba mẹ suốt mười bảy năm trời, giờ phút này lại đang mặc chiếc váy đã dính đầy cát bụi dơ bẩn, trở thành món hàng bị tên buôn người bán cho người đàn ông trẻ tuổi bạo lực hung hăng đến từ Đông Nam Á kia.

Không biết đã bao lâu, cánh cửa gỗ bị người nào đó đá mở, vang lên một tiếng "rầm".

Tiếng ồn cực lớn đã quấy rầy giấc mộng của cô gái đang thút thít, cô hoảng hồn tỉnh giấc, mở to đôi mắt ướt át mơ màng, vẻ mặt hoảng hốt nhìn về phía cửa. Một hơi thở tàn bạo ác liệt ập vào mặt cô, bên trong còn xen kẽ mùi máu tanh nồng nặc.

Trực giác nói với cô, đây là một con thú dữ đang cồn cào vì đói, sau trận quyết đấu muốn nuốt cô vào bụng.

Đôi mắt sóng sánh nước mắt nhìn người đàn ông cao lớn đang đi về phía mình một cách sợ hãi, băng gạc màu trắng quấn quanh lòng bàn tay của anh khi nãy giờ đã nhuốm đầy màu máu đỏ tươi, phần thân trên cường tráng cũng lấm tấm vết máu.

Bắt em vào tròngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ