Khung cảnh trong bầu không khí tốt đẹp ấy cuối cùng cũng kết thúc. Tâm trạng của Nghiêm Hạo Tường cực tốt, còn đùa mấy câu với Lưu Diệu Văn. Ai cũng vui vẻ, dường như chỉ có Hạ Tuấn Lâm vẫn đang ngây ngẩn vì nụ hôn vừa rồi, cứ như ăn được một miếng bánh chanh dây chua chua ngọt ngọt, dư vị trên môi không khỏi khiến người ta lưu luyến.
Sau ba ván, Lưu Diệu Văn là người chiến thắng, giống như cún con chạy quanh camera hai vòng, sau đó lại ôm đạo diễn làm nũng hỏi căn lều nào thoải mái nhất. Hoà Tiêu cười cậu, nói hơn hai mươi tuổi rồi còn nũng với chả nịu, cậu chỉ làm mặt quỷ rồi xin được chút gợi ý từ tổ đạo diễn, chuyên tâm chọn lều.
Ba người còn lại tuỳ ý chọn, Hạ Tuấn Lâm chọn được căn lều màu cam. Anh vẫn luôn thích màu tông ấm hơn, vì anh có thói quen gạt bỏ tất cả những nguy cơ khiến tâm trạng mình xấu đi, nội thất trong nhà hơn nửa đều là sắc ấm.
Nghiêm Hạo Tường chẳng có ý kiến gì, lúc sắm đồ nội thất đều nhường Hạ Tuấn Lâm chọn, tất cả đều nghe theo anh. Đến tận bây giờ, Hạ Tuấn Lâm mới nhận ra, anh không biết Nghiêm Hạo Tường thích màu gì nhất. Hắn vẫn luôn nhường nhịn anh, vậy nên Hạ Tuấn Lâm mới cảm thấy giữa hai người luôn có một tầng giấy mỏng, không đoán được, chỉ có thể nghẹn một bụng tức.
Lều màu cam mà Hạ Tuấn Lâm chọn xếp hạng hai, bên trong cũng coi như được chuẩn bị đẩy đủ. Chương trình hình như cũng không có ý định để khách mời thực sự đi cắm trại, ở giữa lều có một tấm nệm, nhìn như một chiếc giường đôi, Hạ Tuấn Lâm lăn qua lăn lại hai vòng vẫn thừa.
Bên cạnh là một ngăn tủ, mép giường có bậc thang lên xuống, dưới cùng lót mấy tờ báo, tránh cho cát tràn vào, dẫm chân lên sàn gỗ còn khá thoải mái. Hạ Tuấn Lâm ngồi trên bậc thang nghỉ ngơi một lúc bèn đi rửa mặt. Đạo diễn nói nếu muốn rửa mặt phải về khách sạn ban nãy, nhưng như vậy phải dùng thuyền, sẽ hơi tốn thời gian.
Cũng không sao, nếu họ đã tính qua đêm trong lều thì chắc chắn phải đi tắm rửa một phen. Hạ Tuấn Lâm ngồi cùng đạo diễn trên một chiếc thuyền nhỏ, lắc lư qua lại khiến anh hơi choáng váng. PD của anh tìm chuyện tán gẫu, nói Tiểu Nghiêm rút được căn lều thú vị nhất. Hạ Tuấn Lâm bị khơi dậy lòng hiếu kỳ, ngẩng đầu hỏi thú vị thế nào.
PD cười lớn, nói chương trình đã đặt hai con rắn nhỏ vào lều. Vẻ mặt của Hạ Tuấn Lâm chớp mắt căng thẳng, anh nhíu chặt mày, dường như muốn chất vấn tổ chương trình ngay lập tức.
Đạo diễn vội vàng cam đoan, nói hai con rắn đó được nhốt trong rương pha lê, không bò ra ngoài, là thú cưng được người dân nuôi, không có độc, sau khi Tiểu Nghiêm đi ngủ sẽ có người mang đi, không ảnh hưởng đến sự an toàn của nghệ sĩ, sắc mặt Hạ Tuấn Lâm mới tốt lên đôi chút, gật đầu rồi im lặng.
Sau khi tắm ở khách sạn xong, PD của Hạ Tuấn Lâm đã gật gù sắp ngủ trên sô pha. Anh lay người ta một cái, đạo diễn mới tỉnh, ngượng ngùng xin lỗi, nói hôm nay hơi mệt. Hạ Tuấn Lâm cười, nói không sao, tôi cũng mệt.
Lúc hai người về tới đảo cát, Hạ Tuấn Lâm mới biết mình là người cuối cùng trở về. Lúc anh về chỗ của mình, vô tình đi ngang qua lều của Nghiêm Hạo Tường, bèn tò mò liếc vào bên trong một cái, thấy Nghiêm Hạo Tường đang chơi với hai con rắn nhỏ trong rương, còn hỏi camera man có thể mang nó ra ngoài không. Hạ Tuấn Lâm chỉ nhìn một chút, sau đó đi mất.

BẠN ĐANG ĐỌC
[TRANS|Tường Lâm] Bắt Đầu Từ Hôn Môi
Fanfiction𝐓𝐞̂𝐧 𝐠𝐨̂́𝐜: 从接吻开始/ Bắt Đầu Từ Hôn Môi 𝐓𝐚́𝐜 𝐠𝐢𝐚̉: 草阳春堂/ Thảo Dương Xuân Đường Dịch bởi 𝐆𝐢𝐚𝐧𝐠 @piaohuxiannv 𝐈𝐧𝐭𝐫𝐨| Chia tay là kết thúc, hôn môi là khởi đầu. 𝐓𝐚𝐠𝐬| ABO, giới giải trí, truy thê, chia tay không chia chân, chua...