Tiểu cô nương, tiểu cô nương, nhanh nào, mọi người còn đang xếp hàng chờ ở sau.
Tầm nhìn mơ hồ dần hiện ra, màng nhĩ như tiếng đứt dây tỳ bà xuyên thủng không thể nghe rõ. Nàng nắm nhẹ lòng bàn tay nhiều lần, giác quan cũng dần khôi phục. Rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra? đây đâu giống trần gian nơi nàng sống.
Đây là đâu ?
- Tiểu cô nương,...
Ta... ta... là ai?
- Tiểu cô nương,...
Tại sao...tại sao ta lại ở đây?
- TIỂU CÔ NƯƠNG.
Tiếng hét lớn bên tai đã đánh văng cái âm thanh khó chịu kia khỏi nàng, có chút đau nhưng cũng thật là hiệu quả. Người phụ nữ vẻ mặt không mấy thoải mái đang khoanh tay trước ngực, thanh âm mang ba phần bực bội, bảy phần mệt mỏi.
-Tiểu cô nương, cô đang làm trễ giờ của ta và mọi người đấy. Nếu không muốn đi, thì có thể quay lại làm vong hồn vất vưởng ở chốn này.
Nàng cảm thấy kì lạ, đôi mày nhăn khó hiểu.
Rốt cuộc thì đây là đâu? Bà cô này đang nói gì vậy? vong hồn? chuyện gì đang diễn ra vậy?
Nàng mất bình tĩnh, tay chân không kiểm soát, tầm nhìn rối loạn muốn làm rõ xem đây là đâu. Người đàn bà phía sau hết kiên nhẫn, tay nắm tròn tức giận giáng xuống đầu nàng một cái cốc thật đau, nàng nghiêng người ngã nhào xuống.
- Ai da.
Nàng chống tay đỡ cái thân thể nặng nề này dậy, mắt nhìn phía người đàn bà mà tức giận, xoa xoa chỗ đau vừa bị đánh, nàng hừng hực khí thế.
- Cô nãi nãi à, có biết là đau lắm không. Rốt cuộc thì ta đang ở nơi nào vậy? Mấy người này là sao? Phía bên kia là đâu? "
Người đàn bà ngạc nhiên nhìn cô gái.
- Tiểu cô nương à, còn chưa tỉnh mộng? đây là địa phủ, là địa phủ đấy.
- Cái gì? Địa phủ? Cô nãi nãi, có nhầm không vậy?
Nàng ngơ ngác không mường tượng được mọi chuyện, thấy vậy người đàn bà thở dài chán chường, tay đưa kéo nàng dậy, phủi sạch vết bẩn quanh y phục rồi đẩy nàng bước về phía trước bước tiếp theo dòng người.
- Tiểu cô nương à, ta thấy cô còn trẻ. Tuy không biết lý do vì sao nhưng cô cũng thật ngốc.
Nàng chau mày chép miệng.
- Ta không nghĩ là ta tự tử đâu.
Người đàn bà liếc nhìn nàng rồi cười khẩy một tiếng.
- Để ta nói cho cô nghe, đây là địa phủ. Đương nhiên, người mà ở đây thì đều là người đã chết. Thấy cây cầu ở phía xa kia không? Phải đi qua đó thì mới có thể đầu thai. Nói ngắn gọn thì là như vậy, hiểu chưa?
Nàng nhìn hàng người phía trước, tay đo ước chừng khoảng vài chục...trăm...vong hồn, nàng đoán thế.
- Vậy có nghĩa là, ta... đã... chết?
Người đàn bà gật đầu, nàng như rõ được tình hình. Chỉ có điều, tại sao, nàng lại không có kí ức, và còn cư nhiên xuất hiện ở chốn này không rõ căn nguyên. Âm tào địa phủ cũng chẳng phải là nơi tốt đẹp gì, chẳng ai được chọn mà lại chọn ở nơi này. Thôi thì cứ đi theo họ, chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến.

BẠN ĐANG ĐỌC
Duyên khởi tự tâm
RomanceCuối cùng lời hứa cũng chỉ là lời nói, mà lời nói thoảng gió bay. Ta đã đợi chàng đã từ rất lâu rồi, liệu chàng có ngoảnh mặt lại nhìn ta một lần? Phải chăng là tự ta đa tình hay chàng đã quên rồi?