Cảnh báo: OOC, xuất hiện thêm nhiều nhân vật mới, có tẩy trắng nên cân nhắc.
Nơi tăm tối ẩm thấp, địa lao lạnh lẽo không có động tĩnh gì. Thẩm Thanh Thu mơ màng tỉnh dậy vì nghe thấy tiếng động, y không ngước đầu lên nhìn chỉ mở mắt rồi lại nhắm chặt. Trong thâm tâm đã hoàn toàn buông bỏ, thể xác này còn trụ được bao lâu?
Một tháng hay một ngày?
Y không biết, chỉ biết rằng hai hôm nay không thấy tên súc sinh đó đến tìm làm cho Thẩm Thanh Thu thập phần vui mừng. Dù mạnh miệng đến đâu thì việc bị hành hạ sống không bằng chết thực sự rất đau.
Đau, đau quá..
Lạc Băng Hà đã hành hạ thể xác này hơn mười năm. Mười năm.. mười năm chịu đựng những cơn đau đến tận xương tủy, những lần bị hắn tác động vào cơ thể bằng xích sắt, hất nước vào người, không cho ăn gì một thời gian rất dài lại bị phế cả tay chân. Đây là báo ứng mà y phải nhận sao?
Phải rồi.
Là báo ứng.
Thẩm Thanh Thu chợt cười, cười rất to, y cười chính bản thân mình.
Vô dụng.
Tàn ác.
Đáng chết..!
Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha..
" Sư tôn..? "
Tiếng nói chợt cất lên làm Thẩm Thanh Thu có hơi giật mình. Tại sao hôm nay hắn lại gọi ta tiếng sư tôn chứ? Sao âm thanh lại nhẹ nhàng..lại có phần lo lắng?
Đây là ai? Đây không phải tên súc sinh đó!!
" Lạc Băng Hà " sau một khoảng thời gian ngắn đi tìm kiếm ái nhân của mình ở thế giới này, hắn có rất rất nhiều câu hỏi nhưng lại không dám nói ra. Tại sao sư tôn lại không có ở đây? Sao trong đại điện lại có nhiều nữ nhân đến như thế? Các nàng ấy còn vây hắn lại đòi " thượng "!?
" Lạc Băng Hà " thực sự sắp khóc rồi, hắn rất là hoảng a. Mau đưa ta về với sư tôn đi!!!
Sau một vòng lớn quanh đại điện và phía rừng trúc vẫn không hề có tung tích của sư tôn, " Lạc Băng Hà " cuối cùng đã quyết định đi hỏi thăm. " Hắn " đang đi được vài bước thì có một thuộc hạ với dáng người cao gần bằng " hắn " trùm kín mặt chỉ chừa lại đôi mắt lạnh lẽo, kẻ đó tự xưng là Vương Thành Lĩnh còn nói gã là một thuộc hạ thân cận của " hắn ".
Vương Thành Lĩnh nói Thẩm tiền bối đang ở địa lao phía sau rừng trúc. " Lạc Băng Hà " chợt lạnh đi vài phần, rốt cuộc ở thế giới này đã xảy ra chuyện gì? Tại sao sư tôn của hắn lại ở địa lao, còn đám nữ nhân kia!?
" Lạc Băng Hà " nhanh chóng chạy đến địa lao, lũ canh gác thấy ma tôn mặt tối sầm xông vào địa lao trong lòng bọn nó thầm đổ mồ hôi hột, cái tên họ Thẩm đó không xong rồi!
" Lạc Băng Hà " vừa vào sâu phía trong đã chợt đứng cứng ngắc, hai mắt mở to, miệng mấp máy không thể nói thành lời..
Sư tôn.. đây là sư tôn sao..?
KHÔNG!!! Không thể nào..? Cái tên khốn đó đã làm gì Thẩm Thanh Thu ở nơi này..?
BẠN ĐANG ĐỌC
Họa Nhân Duyên [Fanfiction Băng Cửu]
FanfictionCảnh báo: OOC, tình tiết thay đổi, có nhiều nhân vật mới xuất hiện, có tình tiết tẩy trắng nên xin hãy cân nhắc. Cre ảnh bìa: @Shigaraki_Akira on twitter