3

451 72 0
                                    

"chị về cẩn thận nhé, em vào nhà trước đây." 

cả hai đứng dưới chân tòa chung cư nơi phương nhi khánh linh ở, em quay người đối diện với bảo ngọc, lấy từ trên vai chiếc áo khoác của cô xuống trả lại cho cô rồi cúi đầu chào hỏi. dù cả hai rất thân thiết nhưng phương nhi vẫn giữ khoảng cách với bảo ngọc như thế. em biết cô thích mình nên cũng không làm ra nhiều hành động cho cô có hi vọng, với cương vị là một người bạn, em không hề muốn cô vì thích mình mà làm lỡ dở tương lai. 

"em vào nhà đi, chị sẽ về sau." 

"vậy chị đi cẩn thận. hẹn gặp lại chị sau nha." em cười rồi vẫy tay chào cô sau đó đi vào sảnh chung cư rồi đi vào thang máy để trở về nhà. 

bảo ngọc cứ đứng đó nhìn em, đợi cho đến khi em hoàn toàn khuất bóng cô cũng không rời đi, cứ ở đó nhìn theo bóng lưng của em rồi nắm chặt bàn tay thở dài. cô không thể thay đổi sự thật rằng em đã có người yêu, bọn họ thậm chí còn sắp cưới, cô làm sao có thể ích kỉ phá hoại hạnh phúc của em được. chỉ là cô không cam lòng, vẫn có chút gì đó tiếc nuối khi nhìn bóng lưng của em rời xa mình như thế. 

đứng lặng người một lúc lâu cuối cùng bảo ngọc cũng rời đi vì cuộc điện thoại gọi tới kia đã thành công thu hút sự chú ý của cô. cô quên mất bản thân vì để trở về đúng ngày sinh nhật em nên đã đẩy lùi mọi công việc của mình. bây giờ qua ngày mới rồi, nếu cô không xử lí ngay thì nó sẽ thành mớ hỗn độn mất. 

____

phương nhi vừa lên tới nhà, bấm mật khẩu sau đó mở cửa đi vào. đã khuya thế này rồi có lẽ khánh linh đã ngủ trước rồi cũng nên. nhưng điều làm em bất ngờ là đèn phòng khách vẫn sáng, khánh linh ngồi ở sofa ánh mắt âm trần nhìn ra cửa có vẻ như là đang đợi em về. 

"chị chưa ngủ hả?" 

"em đi đâu giờ này mới về?" câu đầu tiên của chị chẳng phải là chào hỏi mà lại là câu chất vấn em. 

"hôm nay em có hẹn đi ăn cùng hội bóng chuyền, em đã nói với chị từ trước rồi mà." phương nhi thay dép đi trong nhà, thầm thở dài một hơi sau đó đi đến bên sofa gần chỗ chị ngồi xuống đáp lời. 

"em có biết bây giờ mấy giờ rồi chưa? đi ăn uống tụ tập là phải 12h đêm mới về sao?" khánh linh có vẻ không hài lòng với em là mấy. chị đi làm cả ngày về lại không gặp được em vậy mà em chỉ nói một câu là xong sao? 

"bạn bè lâu ngày gặp lại nên có hơi muộn một chút. chị đừng giận." 

"ai đưa em về nhà?" 

"là bảo ngọc, chị ấy đưa em về." phương nhi thành thật trả lời nhưng trong lòng có hơi lo lắng. khánh linh biết bảo ngọc thích em và có vẻ như ngay từ đầu chị đã không có thiện cảm với cô là mấy. 

"em dám đi về cùng cô ta? em có biết mình đang làm gì không nhi? cô ta thích em và em thì có người yêu rồi đó nhi!" bùi khánh linh lúc này mới bùng nổ tức giận. chị không hiểu em rốt cuộc đang làm cái gì nữa? bao nhiêu năm em làm bạn với lê nguyễn bảo ngọc kia chị đều không vui nhưng em vẫn luôn cố chấp nói rằng cả hai chỉ là bạn bè thôi. em đâu có ngốc? đâu phải em không biết cô thích em? tại sao em vẫn luôn kè kè đi bên bảo ngọc như thế? 

[ ngọc nhi ] mưa rơi góc phốNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ