CHƯơNG 486: THỰC SỰ LÀ NHÌN NGƯỜI KHÔNG NÊN CHỈ NHÌN VẺ NGOÀI.

25 1 0
                                    

     Triệu Hiền quanh năm tập võ, lực tay rất lớn. Dù hắn chưa dùng hết sức, người kia vẫn bị đẩy cho lảo đảo mấy bước.

Sau khi đứng vững, người đó mới phát hiện bản thân sắp tông vào người khác, nên vội vàng xin lỗi:

- Thật xin lỗi! Thật xin lỗi!

Tiêu Khải Minh vốn muốn mắng cho hắn 1 trận, lại thấy hắn 1 bộ dạng thành thật xin lỗi. Lời mắng chửi người không thể nào thốt ra, chỉ trầm mặt dạy dỗ 1 câu:

- Sau này đi đường cẩn thận 1 chút!

Tiêu Hề Hề từ phía sau thò đầu ra, nhìn người suýt nữa thì đụng trúng mình.

Đối phương khoảng chừng 20 tuổi, khuôn mặt thư sinh trắng nõn, nhã nhặn, dáng người cao. Đáng tiếc lại quá gầy, nhìn như que củi.

Tiêu Hề Hề quan sát khuôn mặt hắn rất lâu.

Nàng phát hiện người này vận rủi quấn thân mạnh đến kinh người. Xui xẻo đến độ uống nước cũng bị nghẹn. Là siêu cấp vô địch xui xẻo.

Tiêu Hề Hề gặp không ít người mang vận rủi, nhưng có thể xui xẻo đến trình độ này, nàng là lần đầu nhìn thấy.

Trường hợp này rất hiếm, nàng không nhịn được mà nhìn hắn thêm vài lần.

Bỏ qua không đề cập đến vận rủi, gương mặt này của hắn nhìn rất được.

Tuổi trẻ đã thành danh, tư chất thông minh, học rộng tài cao, tương lai sáng lạng.

Chỉ tiếc vận may quá kém.

Bộ dạng xui xẻo này của hắn, cho dù Văn Khúc Tinh chuyển thế, cũng phải chào thua.

Thư sinh xui xẻo bị giáo huấn cũng không cãi lại, nhanh chóng lui sang 1 bên, để bọn họ đi trước. Hắn cúi đầu rất thấp làm cho người ta muốn nổi giận với hắn cũng không được.

Tại thời điểm đi ngang qua mặt hắn, Tiêu Hề Hề dừng lại.

Nàng dùng âm thanh chỉ đủ cho 2 người họ nghe được.

- Tối nay đừng mở cửa!

Thư sinh xui xẻo sửng sốt, hắn vô thức nhìn về phía Tiêu Hề Hề, không hiểu lời này của nàng là có dụng ý gì?

Tiêu Hề Hề đắn đo 1 hồi, lại bổ sung thêm 1 câu:

- Nếu như ngươi không còn chổ để đi, có thể đến Trung Vũ Tướng Quân Phủ cầu viện.

Sau khi nói xong câu này, nàng không nhìn tên xui xẻo kia nữa, trực tiếp rời đi.

Tiêu Khải Minh không nghe được câu đầu, chỉ nghe được câu sau. Trong lòng không khỏi hiếu kỳ, nhanh chân đuổi theo hỏi:

- Sao tỷ lại mời hắn đến nhà chúng ta? Tỷ cũng đâu có quen hắn.

Tiêu Hề Hề vừa đi vừa nói:

- Ta chỉ thấy đáng tiếc cho hắn, muốn giúp hắn 1 tay.

Tiêu Khải Minh càng lúc càng mơ hồ:

- Đáng tiếc cái gì?

Tiêu Hề Hề:

- Đệ đoán đi!

[EDIT] CHƯƠNG 457 - FULL: QUÝ PHI LÚC NÀO CŨNG MUỐN ĐƯỢC LƯỜI BIẾNGNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ