Chương 3

1.9K 97 0
                                    

Sân bay Quốc tế Phố Đông Thượng Hải.
"CHUYẾN BAY SẼ KHỞI HÀNH SAU MƯỜI LĂM PHÚT NỮA, XIN QUÝ KHÁCH CHUẨN BỊ" - tiếng loa phát thanh vang lên ở sân bay.

Hôm nay đúng như Vương Dịch nói, cô sẽ sang Hàn Quốc để ký hợp đồng với ông chủ của công ty XY cho một dự án lớn sắp tới.

Hiện giờ cô đang ở sân bay chờ đợi chuyến bay của mình cất cánh.
Trong lúc chờ, cô lấy điện thoại ra thư giản một chút. Một người làm việc như máy móc như cô không phải là không biết xả stress, thư giản mà là không có thời gian cho những chuyện đó.

Chỉ có những lúc có thời gian thừa thế này mới có thể sử dụng điện thoại để giải trí một chút, mà căn bản trong điện thoại của cô ngoài những ứng dụng liên quan đến công việc ra thì chỉ có một ứng dụng duy nhất để có thể dùng cho những trường hợp này, là Candy Crush!
Một lát sau cũng gần sát giờ bay, cô tắt điện thoại định cất vào túi xách thì thứ đó reo lên.

- Nǐ hǎo?
- Vương Dịch, em...
- Em nhớ là phải ăn uống đầy đủ, không được bỏ bữa, ngủ đủ giấc, không được thức khuya, làm việc xong thì phải nghỉ ngơi ngay, không được cố! Nae Thẩm Mộng Dao, em thuộc lòng rồi.

- Nhớ thì phải làm cho được đó tên mặt lạnh!
- Ừ. Tạm biệt.
Cô đứng dậy đi về phía trước, Vương Dịch khuất bóng sau khu soát vé. Vài phút sau chiếc máy bay bay đến Hàn Quốc cũng cất cánh.

.
New Zealand, vài tháng trước
- Châu Thi Vũ! Vừa có thư cho cậu này, mình thấy nó trong văn phòng của cậu. - Một chàng trai tóc vàng cao ráo cầm vài lá thư đưa đến cho cô bạn tên Châu Thi Vũ của anh.

- Thư của mình sao? - Người tên Châu Thi Vũ xoay người lại nhận lấy mấy lá thư.

- Ừm, cậu xem đi.
-..... - Châu Thi Vũ mở thư ra và đọc nội dung trong đó, miệng nàng bất giác mỉm cười.

- Nó làm cậu vui à? - Cậu bạn tóc vàng tò mò hỏi.
- Có 4 công ty thời trang khá nổi tiếng mời tớ vào chỗ họ làm việc...
- Vậy sao? Vậy tốt quá rồi còn gì, cậu còn chần chừ gì nữa mà không mau chọn một công ty mình ưng ý đi! Làm tư nhân vậy hoài mình cũng thấy tội cậu, không có thời gian cụ thể gì cả.

- Đây không phải lần đầu, lúc trước mình đã nhận nhiều lá thư kiểu này rồi, nhưng công ty mà mình mong muốn vào làm không nằm trong số đó. - Châu Thi Vũ xếp mấy lá thư gọn gàng rồi cất vào trong túi xách.
- Vậy còn những lá thư hôm nay?
- Có! - Châu Thi Vũ nở nụ cười tỏa nắng với cậu bạn của mình. Ước mơ của cô đây rồi!

- Thật sao? Vậy tốt quá rồi, chúc mừng cậu! - Cậu bạn tóc vàng lại ôm Châu Thi Vũ vào lòng chúc mừng. Cả hai cùng nhau cười nói.
- Nhưng Trương Phong này, công ty đó...là ở Trung Quốc...
- Vậy...sao? Là cậu phải đi thật à?
- Ừm...
- Hừm! Không sao đâu, chúng ta sẽ vẫn giữ liên lạc, chúc cậu thành công!
- Cảm ơn cậu!
.
Sân bay Quốc tế Phố Đông Thượng Hải.
"CÁC HÀNH KHÁCH ĐANG CHUẨN BỊ XUỐNG MÁY BAY!"
Tiếng loa phát thanh vừa dứt, từ bên trong có một đoàn người bước ra, mọi sự chú ý ở đây đều đang tập trung trên một người trong số đó.
Đó là một cô gái trẻ, nhìn thoạt qua chừng tầm hơn 20 thậm chí còn trẻ hơn.

Cô ấy sở hữu vóc dáng vô cùng chuẩn, nhìn khuôn mặt thì có vẻ lại là đặc trưng của người Châu Á. Nước da trắng nõn cùng với cách ăn mặc vô cùng sành điệu cho thấy cô ấy là một tín đồ thời trang đẳng cấp.
P
Dù cô ấy đang đeo một chiếc kính đen bản to nhưng vẫn không che hết đi sự xinh đẹp trên gương mặt cô. Chiếc mũi thanh tú nhỏ nhắn, đôi môi đỏ hồng chuẩn khuôn, đặc biệt là cặp má bánh bao trắng trẻo.

- ZY!!! - Một người đàn ông tầm bốn mươi mặc vest đen đi tới gần cô gái xinh đẹp ấy.

- Nae! Cứ bình thường cứ gọi cháu là Thi Vũ đi mà! - Châu Thi Vũ tháo mắt kính xuống, hất tóc qua một bên, bây giờ mọi hành động của nàng đều là tâm điểm của mọi sự chú ý ở đây.

- Thi Vũ, ta đã chuẩn bị xe, cháu tính về biệt thự luôn sao? - Đây là kai , một tài xế hoàng gia được gia đình của Châu Thi Vũ thuê về để đưa đón nàng khi nàng về Trung Quốc, ông ấy cũng là bạn của ba Châu Thi Vũ, ông đã rất tốt với Châu Thi Vũ từ khi nàng còn nhỏ.

- Biệt thự đó cháu sẽ không ở đâu ạ. Nó quá lớn và bất tiện lắm, cháu đã sắp xếp mua một căn hộ gần chỗ cháu sắp làm rồi ạ. Bây giờ chú đưa cháu đến đó đi, đây là địa chỉ. - Châu Thi Vũ đưa một mẫu giấy cho bác kai sau đó cả hai cùng đi ra khỏi sân bay.
Phòng phó tổng, tập đoàn - SQHY-

- Này Tiểu Hắc!
- Sao vậy?
- Tiểu Hắc có cảm giác giống em không? - Mộng Dao nhịp nhịp tay lên bàn ra vẻ suy tư.
- Hả? Cảm giác của em?
- Đúng đó! Em cứ có linh cảm là nhân vật mà cả công ty chúng ta đang mong chờ chính là người đó! - Mộng Dao xem đi xem lại sấp hồ sơ trên tay.

- Kỳ Kỳ cũng cảm thấy có nhiều điểm trùng khớp...nhưng lỡ đâu chỉ là trùng hợp thì sao? Chúng ta cũng đừng nên hy vọng quá, muốn tìm một người ở một đất nước xa lạ khác trong hàng triệu người đâu phải là chuyện dễ dàng đâu em. Kỳ Kỳ chỉ sợ Vương Dịch thất vọng...

- Em biết chứ! Nhưng chúng ta đã cố gắng 2 năm rồi còn gì, lần này hãy trông đợi vào duyên số đi, hai người họ chắc chắn sẽ đụng mặt lần nữa!
- Sao em lại chắc chắn điều đó?

- Tiểu Hắc không biết đó thôi, từ khi còn rất nhỏ, không biết do sắp đặt hay may mắn mà Nhất Nhất chưa từng bỏ lỡ một thứ gì cả, nó sẽ có được những thứ mà nó muốn. - SQHY - là một ví dụ.

- Ừm, nhìn Nhất Nhất cứ trầm như vậy Kỳ Kỳ cũng không vui chút nào...lỡ đâu một ngày mà tên nhóc đó phát điên vì không có được thứ nó muốn thì rất là đáng sợ a!
- Thôi đi, sẽ được mà.
- Dạ...
.
.

Ting Ting
- Kẹt xe quá! Thi Vũ à khi nào thì cháu sẽ đến công ty làm việc? - Bác Kai lên tiếng.
- Có thể là ngày mai ạ, hôm nay cháu phải sắp xếp một số thứ, sẵn tiện sẽ đi dạo vài vòng xem có gì đổi mới không.
- Vậy cháu có cần ta chở đi không?

- Không cần đâu cháu tự đi được rồi. À chú Kai này, xong hôm nay bác không cần đến đưa đón cháu nữa, không cần thiết đâu. Dù sao công ty đó cũng gần nhà.

- Sao được? Ta được ba cháu thuê về không thời hạn đó!
- Vậy thì bây giờ cháu không thuê chú nữa, cháu thật sự không cần mà.
- Haizz vậy được rồi tùy cháu. Bây giờ ta đưa cháu về nhà trước đã.
- Nae.

Mười phút sau

- Tới nơi rồi!
- Vâng.
- Whoa! Đúng là tiểu thư có khác ha, căn hộ đẹp quá này! Cháu xem ra cũng giàu có không thua gì ba cháu hồi đó, đúng là ba nào con nấy.
- Chú cứ chọc cháu! Chú vào nhà cháu uống một ít trà đi ạ!
- Thôi thôi, cháu đuổi việc ta rồi. Ta phải đi kiếm việc đây, tạm biệt nhà thiết kế ZY.
- Haha tạm biệt chú, đi cẩn thận.
.

[ Thi Tình Hoạ dịch] Vương Phu Nhân ( COVER)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ