Giới thiệu:
Cậu cùng anh bắt đầu ở trên giường. Vì thay anh trai chuộc tội, 18 tuổi, cậu đã ký vào khế ước của anh. Thân thể của cậu thuộc về anh, cho đến khi anh cảm thấy chán thì cậu được tự do. Đối với sự chiếm đoạt mạnh mẽ của anh, cậu không dám chống lại, cũng không có sức để phản kháng. Bởi vì cậu chỉ là một người chuộc tội mà thôi...
Không biết vì sao, cậu càng lùi bước, thì anh càng tiến một bước. Anh muốn bức cậu, bức đến cực hạn. Anh muốn nhìn xem, cậu mở miệng nói vì anh trai mình chuộc tội, chuyện gì cũng có thể nhịn, sẽ chịu đựng được đến đâu. Một viên đạn, cậu cho rằng cuối cùng cũng kết thúc quan hệ tình nhân của bọn họ. Nhìn máu từ lồng ngực anh chảy ra, nhưng anh lại cười :
"Em thắng, từ nay về sau em được tự do".
Ác mộng tựa hồ miên man không bao giờ kết thúc. Cậu cho rằng, sau tiếng súng đó, anh và cậu sẽ không còn bất cứ quan hệ gì. Thế nhưng anh lại một lần nữa xuất hiện tại trước mặt cậu, cười đến vô cùng nhẹ nhàng: "Sao vậy? Có cam đảm bỏ trốn lại không dám đối diện với tôi sao? ". Cậu không còn là một chàng trai không biết gì hết :
"Thật xin lỗi, tôi không phải loại người như anh"
"Không phải loại người như tôi?. Em có ngại hay không nếu tôi hôn em lần nữa?"
Lời đối thoại vô sỉ dĩ nhiên vang lên từ miệng của kẻ đang làm mê hoặc các cô gái ở trên đường.
Trích đoạn 1:
"Quá mức? Cái gì gọi là quá mức?".
Anh cúi xuống nói ở bên tai cậu:
"Em nói thử xem, nếu như tôi ở trước mộ của Gyuvin muốn em, anh ta sẽ cảm thấy thế nào?".
Tà ác như vậy, cậu không chịu nổi. Khẽ liếm lên gò má của cậu đã lộ ra tơ máu:
"Hắn có thể bò từ trong mộ ra hay không?"
"Tôi sẽ hận anh"
Cậu yên lặng nhìn anh, trên khuôn mặt lạnh lùng, cắn răng từng chữ nói, nếu như anh ta đối với cậu như vậy, cậu thật sự, thật sự sẽ hận anh!. Trước đây cho dù khó chịu đến đâu cậu cũng sẽ không bao giờ nói ra từ này. Nhưng hôm nay anh ta đã bức cậu đến cực hạn.
Anh dừng lại, cùng tầm mắt cậu giao nhau, một hồi lâu, tựa hồ như đã quyết định, khóe miệng cong lên:
"Để tôi nhìn xem, em có bao nhiêu hận?".
Một vật cứng rắn mà lạnh lẽo đặt tại hông của anh. Con ngươi luôn luôn sắc bén, hơi nheo lại, ánh mắt anh lưu chuyển, anh không cần cúi đầu, cũng biết giờ phút này, thứ ghim vào hông anh là thứ gì.
"Em cầm không đúng"
Chỉ một ngón tay là có thể đẩy tay của cậu ra, điều chỉnh vị trí, sau đó đem súng trong tay của cậu dời đến trái tim mình:
"Nhớ, nếu muốn tôi chết nhanh một chút, thì phải nhắm vào nơi này".
Trích đoạn 2:
"Jeonghyeon tại sao anh lại không buông tha cho tôi?"
"Buông tha cho em? Ai tới buông tha cho tôi?"
"Tôi không yêu anh".
"Tôi yêu em là được rồi"
"Tôi hận anh"
"Vậy em cứ hận đi"
"Anh muốn như thế nào mới bỏ qua cho tôi?"
"Trừ phi anh chết, lại đây, anh dạy em cần súng, nhắm vào đây, chỉ cần anh chết, là em có thể tự do"