Chương 13

1.5K 157 10
                                    

Chuyện Lam Duyệt đùa giỡn tiểu cô nương tháo mạt ngạch của người ta xuống không biết tại sao lại truyền đến tai Lam Khải Nhân, lão nhân gia tức giận không chịu nổi, sáng sớm đã đến Tĩnh Thất đòi người với Lam Vong Cơ, nói muốn thay y quản giáo thằng nhóc này.

Lam Khải Nhân hùng hổ đến, dắt Lam Duyệt rời đi, viện tử to như vậy lập tức trống rỗng.

Tôn trưởng đòi người với y, Lam Vong Cơ cũng không dám nói gì, ngây người trong Tĩnh Thất trống trải một hồi, thử đánh đàn, nhưng kiểu gì cũng không yên tâm.

Suy trước nghĩ sau, cuối cùng buông đàn xuống.

Đẩy cửa đi ra, chậm rãi đi tới bên ngoài viện tử của Lam Khải Nhân, từ xa nhìn vài lần.

Môn sinh tuần tra thấy y, cho rằng y tìm Lam Khải Nhân có việc, vừa định thông báo, đã bị một ánh mắt của Lam Vong Cơ ngăn lại.

"Hàm Quang Quân?"

Y đi vòng quanh viện tử ở xa xa, không tiến vào cũng không rời đi, hành động rất kỳ quái, môn sinh cũng không dám hỏi, chỉ cho rằng Hàm Quang Quân đang điều tra, đứng thẳng lưng, không dám lơi lỏng chút nào.

Buổi trưa, Lam Vong Cơ cuối cùng cũng quay về, môn sinh vừa định thở phào nhẹ nhõm, kết quả đến buổi chiều, Lam Vong Cơ lại tới.

Như thế qua một ngày, phòng Lam Khải Nhân một mảnh yên bình, cũng không có gì khác thường, nghĩ hẳn là Lam Duyệt không gây chuyện, chọc cho sư tổ nó khó chịu, trong lòng Lam Vong Cơ mới yên tâm một chút.

Ai ngờ sáng sớm hôm sau, Lam Vong Cơ còn đang trên đường, chợt nghe thấy một trận tiếng khóc của đứa nhỏ.

Đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Lam Duyệt quỳ trên mặt đất, bàn tay nhỏ bé vươn ra bị đánh liên tiếp, đã khóc thành mặt mày tèm lem.

Chuyện là như vầy, Lam Khải Nhân dậy sớm đi ra ngoài thăm viếng một người trong tộc, lệnh cho Lam Duyệt ở trong phòng đọc sách buổi sớm. Trở về không bao lâu, vội vàng ở trong phòng lục tìm một quyển sách cũ mà người trong tộc kia đòi ông, lão bộc trông coi Lam Duyệt thấy Lam Khải Nhân xoay mòng mòng trong phòng mà không tìm ra manh mối, bèn đi tới hỗ trợ. Thằng nhóc này làm sao ngồi yên được, vừa thấy không có ai quản, lập tức chuồn ra ngoài chơi.

Lam Duyệt gần đây đặc biệt thích côn trùng nhỏ, giun đất, nhện, châu chấu đều là những thứ yêu thích của nó, chuyện này Lam Vong Cơ biết, nghe đến đó, đã dự cảm không ổn.

Quả nhiên, thằng nhóc này chơi đến giày cũng không còn, hai bàn chân nhỏ giẫm trên đôi tất trắng dơ bẩn, ôm một tay áo đầy côn trùng nhỏ, vui vẻ chạy về. Côn trùng nhỏ bò khắp tay áo nó, còn rớt dọc đường, Lam Duyệt chạy đến trước phòng, quơ đại một chiếc giày trắng, đổ tất cả số côn trùng nhỏ vào bên trong, quay trở lại nhặt mấy con rơi xuống trên đường.

Đúng vậy, xui rủi thế nào, chiếc giày trắng kia chính là của Lam Khải Nhân.

Lão nhân gia tìm được quyển sách cũ kia, ra khỏi phòng, ngồi trước cửa mang giày, một chân vừa mới thọt vào ......

Cảnh tượng đó khó có thể hình dung, lão bộc nói đến đây, trong sắc mặt tái xanh của Lam Khải Nhân nổi lên một chút đỏ ửng, ánh mắt lóe lên, ho khan một tiếng ..... Lam Vong Cơ không cần hỏi, cũng biết phản ứng của Lam Khải Nhân lúc ấy, là mặt già cả đời đều mất hết.

CHA ĐÂU RỒI [VONG TIỆN][EDIT][HOÀN]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ