"Còn chưa tới sao?"
"Chưa đâu Jung Nam Woo, bên kia vừa mới nhắn Kakaotalk đến nói tối nay máy bay hạ cánh muộn."
"Vậy chắc hôm nay không vào đoàn được rồi, chậc, thế này không phải hỏng việc mất sao."
"Ai, ai nói chứ, không thể đâu . . . . ."
Trong lúc hai người nói chuyện, một chiếc taxi xanh đậm dọc theo đường nhựa nhỏ chậm rì rì đi đến, vững vàng dừng trước cửa khách sạn. Cửa xe phía sau đẩy ra, một cô gái nhanh nhẹn xuống xe. Cô mặc chiếc áo kiểu với tay áo lật ngược lên, màu đỏ dưa hấu thật khiến cho mọi người chú ý. Cô gái đi tới, đôi mắt to tròn chớp chớp: "Ngài là Jung đạo diễn của <Mật thám hoa hồng> ?"
Jung đạo diễn gật đầu, bình tĩnh đánh giá: " Cô là. . . . . . Park Ami ?"
"Tôi không phải." Cô gái xua tay cười, quay đầu lại nhìn về phía taxi, "Park Ami -- "
Lời còn chưa dứt, sau xe đã xuất hiện một dáng người thon thả mềm mại. Sườn xám dài đến gần chạm chân, chất liệu lụa satin ôm lấy dáng người yểu điệu cùng một mái tóc đen dài đổ xuống đến eo. Xoay người lại, là một khuôn mặt nhỏ nhắn bị khẩu trang che đi hơn phân nửa, chỉ có thể nhìn thấy đôi đồng tử ngập nước, cùng lông mày lá liễu tinh tế. Dưới mắt trái còn có một nốt ruồi lệ nhỏ màu đỏ bắt mắt, rất khác so với cố tình chấm vẽ lên.
Cô gái bước đi từng bước nhỏ nhẹ nhàng, giống như mỹ nhân trong phim cổ trang, Jung đạo diễn nhìn đến trợn mắt há hốc mồm hai cô gái trước mặt.
"Jung đạo diễn."
Giọng nói cũng nhẹ nhàng ấm áp, lời vàng ý ngọc uyển chuyển du dương.
Jung đạo diễn như ở trong mộng mới tỉnh lại, trên mặt còn đầy vẻ kinh diễm: "Park , Park Ami? !"
Ami cởi khẩu trang, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ, mỉm cười gật đầu: "Park Ami."
Phó đạo diễn cùng nhân viên đoàn phim trao đổi ánh mắt, hai người đồng thời cười rộ lên." Cô Park xin chào, xin chào!"
"Gọi tôi Jung Nam Woo là được rồi. Xa như vậy đến đây thật sự vất vả cho cô quá"
Hai người đàn ông ân cần hỗ trợ xách hành lý. Đồ đạc cũng không ít, hai cô gái mang theo tận ba vali lớn cao đến gần nửa người, còn có thêm một túi hành lý xách tay. Khách sạn không có thang máy, Jung đạo diễn cùng nhân viên đoàn phim đành phải thở hổn hển giúp mang hành lý lên lầu.
Nhân viên đoàn phim quay đầu lại nhìn dáng người mặc sườn xám- xinh đẹp sau lưng, vẻ mặt vẫn kích động như cũ: "Này mẹ nó, so với diễn viên trong đoàn phim còn xinh đẹp hơn! Jung Nam Woo, không nhầm người chứ?"
"Không đâu." Anh ta lấy di động ra xác nhận lại, "Thân phận của cô ấy nhất định là chính xác. Tôi cũng không nghĩ tới lại trẻ như vậy."
"Đúng vậy, đây chỉ là một cô gái trẻ, thật sự là người kế thừa của bậc thầy sườn xám ? Ông nội của cô ấy, Park --"
"Park Sung Hoon, là ông cố."
"Hả, ông cố. Vậy ông ấy cũng thọ nhỉ, sống qua một thế kỷ, đài truyền hình còn quay phóng sự, cái gì mà bậc thầy sườn xám cuối cùng. Trước kia ông ấy còn may sườn xám cho các ngôi sao điện ảnh, phu nhân thời Dân Quốc, vậy cũng coi như là nhân vật có tiếng rồi nhỉ. . . . ."
BẠN ĐANG ĐỌC
Chậm Rãi Động Lòng
FanfictionJeon Jungkook vừa A vừa khốc, nếu có thể ngồi sau xe anh ấy dạo phố, nghĩ thôi cũng đã phấn khích như lên thiên đường . Đối với lời ca thán này, Jungkook chỉ nhàn nhạt tỏ vẻ "Các người ai nghĩ cũng đừng nghĩ, chỗ ngồi sau xe lão tử là vợ mới có thể...