13. Cái gọi là tình kịch

579 39 2
                                    

Nhìn tình cảnh trước mắt mà cô thấy như dejavu. À không, không còn là hiện tượng nữa mà là sự thật. Cái sự thật mà khiến cô không thể nào tiếp nhận hay vui nổi.

Trong căn phòng riêng của nhà hàng một nam tử tóc trắng lạnh lẽo như tuyết mùa đông mang phong thái nhã nhặn, thân hình thẳng tắp đối diện cô. Mắt tựa như phức tạp nhìn cô, tựa không tin nổi chuyện trước mắt mình. Đôi mắt lam bảo thâm thúy ôn nhu biểu tình dành cho cô gái trước mắt.

- Từ Duật Huân, đừng nói anh đến đây để phạt tôi vì nghỉ việc không xin phép nhé?

Giọng nói thanh thúy trong trẻo như tiếng chuông ngân nga trước ngọn gió mùa hè, là làn nước mát gột rửa trong cái ngày hè oi bức đem lại người khác cảm giác dễ chịu. Gương mặt người nọ càng làm cho người say đắm ngắm nhìn. Một lần chìm vào cả đời đơn phương.

- Không có, tôi....tôi điều tra kĩ mọi việc rồi.

Hắn cúi đầu nhìn bàn ăn thịnh soạn trước mắt. Giọng nói cao ngạo ngày thường nay vậy mà lại trầm thấp đè nén cái kiêu ngạo từ tận xương tủy xuống. Cô run nhẹ nhìn kẻ trước mắt, đây thật sự là kẻ ngày trước khí thế căm phẫn dồn ép cô sao?

Nhìn vẻ mặt khó hiểu của cô tâm hắn khẽ biến, sự chột dạ hối hận càng tăng cao càng đem hắn chôn vùi xuống đáy vực. Chỉ một ngày thôi mà hắn tưởng chừng như cả một cuộc đời. Sau ngày hôm qua giáp mặt, hắn cho lục tung mọi thứ đem cái nỗi oan ức bí mật chôn vùi dưới đất đào lên. Như cái cây lâu năm đã cắm sâu khó mà đào xới, nó cứ bám chặt bám chặt tận cùng dưới đất. Hắn tự tay đào lên, càng đào càng sâu càng sợ hãi. Cái rễ cây như đâm thẳng vào tim hắn, bén rễ giương mầm cào cấu mạch đập đem linh hồn hắn biến thành một mảng trắng xóa. Sự thật cuối cùng cũng được lấy ra, nhưng người đau không chỉ riêng hắn mà là bọn họ và cô gái trực tiếp nhận lấy sự dối trá.

Hắn không hiểu tại sao một cô gái yếu ớt lại trải qua nhiều như thế, muốn ôm trọn cô vào lòng an ủi xoa dịu nỗi đau quá khứ nhưng hắn làm gì có tư cách. Chạm vào cô cũng đã là quá phận.

- Vậy à, nếu biết rồi thì đừng làm phiền tôi.

Doãn Tuyết Tinh nhìn nhân ảnh trước mắt tâm không biến, mặt không đổi. Lời lẽ cư nhiên coi cái gọi là giải oan bản thân cũng không có lấy một tia hoảng hốt hay vui vẻ, chuyện đấy cũng không còn liên quan tới cô nữa. Hắn biết sự thật thì đã sao, những năm tháng trước cũng không thể nào quay lại, bù đắp thì càng không thể xóa nhòa vết sẹo.

Những cái gọi là hiểu lầm đã vốn không còn đáng để cô lưu tâm. Hai đời sống lại chỉ muốn tiến về phía trước làm lại bản thân, mọi thứ của quá khứ vẫn nên chôn vùi đi.

- Em.....em không thấy oan ức sao? Không thấy tức giận hay oán hận chúng tôi sao? Em tột cùng không thấy vui vẻ gì sao?

Từ Duật Huân run rẩy chưa từng có chân bước nhanh nắm lấy bả vai cô gái trước mắt. Trán hắn nhăn lại một đoàn, khuôn mặt ngày thường đẹp đến mỹ đã hóa ưu thương, lam mâu càng như là muốn khóc muốn tức giận.

- Tại sao tôi phải như thế?

Doãn Tuyết Tinh một bụng khó hiểu ngước nhìn vẻ mặt đau đớn trước mắt. Vẻ đẹp chim sa cá lặn khiến người hờn ghen không có lấy biểu cảm gì là bất ngờ.

(Np, nữ phụ) Hoa Lay Trước GióNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ