" Mẹ, mẹ đi đâu thế. Con tưởng mẹ muốn đi lễ chùa cơ mà, sao lại đứng trước Chu gia thế kia". Kính Minh ngơ ngác nhìn theo bước chân của mẹ mình, bà đang phăm phăm thẳng tới cánh cổng có trồng một giàn hồng leo
" Đúng nhưng sau khi giải quyết xong mọi chuyện cái đã, Chi Lan còn chưa về thì mẹ không yên tâm, con bé tứ cố vô thân chỉ có mẹ là nơi nương tựa nhất định mẹ phải đến để đưa con bé về bằng được". Nhị phu nhân bấm chuông liên hồi, chuyện này nếu không làm ra ngô ra khoai thì bà không thể yên giấc được
" Chào phu nhân, bà muốn đến đây để gặp Chu lão gia đúng không ạ" Người gác cổng lịch sử đến hỏi han, anh ta mở cổng để Kính Minh đánh xe vào
" Đúng tôi đến gặp Chu lão gia, cứ nói là có nhị phu nhân của Vương gia tới kiếm là được rồi" Nhị phu nhân ra hiệu cho con trai đánh xe đưa bà vào bên trong, Kính Minh dù không muốn nhưng cũng chẳng dám cãi lại mẹ
Sau một hồi đi thông báo, từ trong nhà một dáng hình thân quen xuất hiện. Đó chính là Chu Hà Uy và Chu phu nhân xuất hiện, trước kia bà và Chu lão gia học chung trường nên cũng có thể gọi là bằng hữu đồng niên
" Băng Khanh có chuyện gì mà cậu lại tới tận đây vậy, may là vợ chồng mình đang chuẩn bị đi có công việc....mời....mời vào" Chu lão gia cười nói rôm rả, từ khi con gái ông qua đời cũng chưa gặp được nhị phu nhân ngày nào
" Tôi mời bà thông gia vào uống trà, A Minh con vẫn khỏe chứ". Chu phu nhân nhìn con rể cũ của mình mà có hơi xót xa, ngoại hình của cậu đã thay đổi rất nhiều so với dạo trước
" Dạ thưa bác, cháu vẫn ổn". Miệng thì cười tươi thế thôi chứ sâu bên trong Kính Minh cảm thấy đắng chát, cậu không ngờ đằng sau sự quan tâm kia là cả một bầu trời giả dối
" Hà Uy này, tôi nghĩ bât đầu từ hôm nay Vương gia và Chu gia nên đường ai nấy đi nước sông không phạm nước giếng sẽ tốt hơn nhiều. Tôi sẽ vào nhà nhưng với một điều kiện hai người phải hứa với trời sẽ thành thật, nếu như có gian dối nửa câu thì sẽ bị sét đánh". Nhị phu nhân mặt lạnh tanh không chút cảm xúc, Kính ngỡ ngàng trước sự đáng sợ của mẹ ruột mình
" Ơ kìa Băng Khanh, cậu làm tôi thấy sợ rồi đấy. Cái gì mà sét đánh chứ, mình à em mau vào chuẩn bị trà bánh mang lên phòng cho anh nhé. Cậu mau vào đi bệnh đau đầu vẫn chưa khỏi mà, Kính Minh vào đi con". Mặt Chu lão gia sượng trân nhìn hai người đang đứng trước mặt mình, ông có dự cảm điều chẳng lành nên giải vây cho vợ mình trước tiên
" Con trai, con mau đi ra xe chờ đi. Chuyện này chỉ có mẹ và Chu lão gia nói chuyện với nhau là được, tôi xin phép được lên trên phòng làm việc của cậu chờ". Kính Minh lủi thủi bước ra xe cậu cực kì lo lắng cho sức khỏe của mẹ, chỉ cần xúc động mạnh thôi thì huyết áp sẽ tăng vọt lên trăm tư ngay
" À....à ừ Khanh Khanh cậu hãy tự nhiên đi, mình lên ngay thôi". Nói rồi Chu lão gia nhanh nhẹn đi thẳng vào trong bếp, Kính Minh thấy ông nói gì đó với người làm trong nhà tiếp sau đó thì chạy thẳng lên trên lầu
Hai người đối diện với nhau không ai nói một lời nào, sự căng thẳng dâng lên cực độ. Chu lão gia vẫn cứ ngồi yên nhìn nhị phu nhân, bà vẫn im lặng không nói một câu