bảo ngọc cõng em về nhà, cô không đưa tay bật đèn vì không muốn em vì ánh đèn mà thức giấc nên đường vào phòng hơi khó khăn một chút. chật vật một hồi cuối cùng cô cũng thành công đưa em nằm ở trên giường.
bảo ngọc cẩn thận để em nằm trên giường, bàn tay thuận tiện bật đèn ngủ và mở điều hoà ở nhiệt độ cao cho căn phòng mát mẻ. cô không dám để số thấp vì sợ em bị cảm nhưng cô cũng sợ em nóng nên cũng đành bật, cùng lắm một lát cô đắp chăn cho em là được.
cô cẩn thận cởi giày của em ra, lấy điện thoại trên tay em đem đi sạc, bản thân cũng không rảnh rỗi mà đi vào nhà tắm lấy một chậu nước ấm, nước và bông tẩy trang ra ngoài để làm sạch lớp trang điểm cho em.
có vẻ như em đã khóc rất nhiều nên đôi mắt em sưng đỏ lên, em hình như cũng rất mệt nên ngủ li bì suốt, cô tẩy trang, lau mặt, lau qua người cho em em cũng không tỉnh lại. điều này vô tình lại làm cho bảo ngọc đau lòng, đứa nhỏ của cô lại phải chịu uất ức rồi.
đem theo vô hạn cưng chiều gửi trong ánh mắt, bảo ngọc cứ ngồi đó ngắm nhìn em ngủ một lúc thật lâu. cho đến khi điện thoại trên tay cô rung lên báo hiệu rằng đã ba giờ sáng thì cô mới rón rén đi ra khỏi phòng rồi đóng cửa thật nhẹ nhàng tránh làm phiền giấc ngủ của em.
nhà bảo ngọc không lớn lắm vì cô chỉ ở một mình nhưng nhà cô vẫn có hai phòng ngủ vì ngoài phòng của cô, phòng còn lại cô để làm phòng cho khách. nhưng bây giờ có phương nhi rồi, có lẽ phòng dành cho khách kia sẽ là phòng của cô.
cô uể oải mở đèn ngủ của căn phòng đã lâu không có người ra vào này, dù thường xuyên thuê người tới dọn dẹp nhưng nơi đây vẫn lạnh lẽo đúng chất phòng cho khách, ít người vào. bảo ngọc thở dài ngồi trên giường, cô không tính đi ngủ mà còn cần phải làm nốt deadline và nộp nó trước 8h sáng ngày mai. đương nhiên là cô cũng phải đi chợ vào sáng sớm để mua đồ về nấu bữa sáng cho em. deadline có thể chậm nhưng phương nhi của cô không thể không ăn sáng được.
đeo cho mình cặp kính dày cộm, ngón tay cô lại bắt đầu gõ gõ trên mặt phím của chiếc macbook đời mới. nhiều khi cô muốn đáp nó đi nhưng chợt nhận ra ở hòm thư còn mấy cái mail chưa check, vài bài tập chưa làm xong thì lại buông xuôi ngồi làm tiếp. bảo ngọc thừa nhận cô là người cuồng công việc, suốt hai năm đi du học cô hầu như chỉ quanh quẩn với việc học và deadline. mục đích ban đầu của cô là dùng sự bận rộn ấy để quên đi em, ai mà có ngờ dù bận rộn đến mấy cô cũng không quên đi em nổi 1s. giây phút ấy bảo ngọc biết, đời này của cô sẽ không thoát khỏi hai chữ phương nhi được rồi.
sài gòn về đêm có vẻ đã bắt đầu im ắng và chìm vào giấc ngủ. trong căn nhà nọ cũng có một phòng tắt đèn đi ngủ, một phòng sáng đèn vì deadline. chắc do sức mạnh tình yêu nên cô làm việc có hiệu quả hẳn.
______
mặt trời lên cao, những tia nắng tinh nghịch xuyên qua rèm cửa chiếu vào chiếc giường lớn, nữ nhân bé nhỏ nằm trên giường vì bị nắng chiếu tới nên có chút khó chịu nhăn mày quay người. phương nhi lăn qua lăn lại một hồi cuối cùng cũng không ngủ lại được, em không mấy tình nguyện, uể oải ngồi dậy vươn vai rồi ngáp một cái. đã lâu mới được ngủ nướng như vậy, bản tính tham lam của con người nhất định không thấy thỏa mãn.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ ngọc nhi ] mưa rơi góc phố
Fanfictiontrước đây có người từng hỏi phương nhi rằng: "giữa người em yêu và người yêu em, giữa người làm em cười và người vì em mà khóc, em sẽ chọn ai?" lúc đó em không có cách nào trả lời được, nhưng bây giờ thì em có thể tự tin trả lời rằng: "em sẽ chọn...