bae seongwoong nhặt được một bé mèo.
một bé mèo trắng dễ thương, gầy còm, lấm lem bùn đất và máu me khắp người. trông em không giống mèo hoang, nhưng cũng chẳng phải là mèo nhà, khi mà em lại lang thang bên rìa của một khu rừng rộng lớn hoang vu thế này. seongwoong đoán em là bạn nhỏ của gia đình nào đó đi chơi ngang qua đây bỏ quên, đôi mắt em sáng long lanh thế này kia mà. và cơ thể em thì quá nhỏ bé, quá yếu ớt để có thể là một sinh vật thuộc về hoang dã, chứ đừng nói đến việc sinh tồn ở đây. may mắn là seongwoong đã phát hiện ra em.
vài năm về trước, bae seongwoong đã quyết định rút lui về nơi này sinh sống. anh rời khỏi ghế huấn luyện viên trưởng của t1, bỏ lại màu áo anh đã hi sinh cho nó rất nhiều, bỏ lại ước mơ về chiếc cúp thứ tư còn dang dở, bỏ lại cả một vệt nắng trong lòng mà anh đã đồng hành bên cạnh suốt cả thập kỉ qua.
seongwoong cho rằng anh nên làm điều này từ sớm hơn mới phải. có quá nhiều lý do, nhưng có lẽ cái lớn nhất là anh không thể cáng đáng được sức nặng của vai trò này nữa. anh không đủ khả năng để dẫn dắt mấy đứa nhỏ đi đến chiến, không thể đáp ứng sự kì vọng của mọi người. những lời chỉ trích mà cả fan lẫn anti hướng về seongwoong làm anh suy nghĩ nhiều, rồi đến một mức nào đó, anh thấy họ nói đúng. có lẽ anh nên đi, không nên khiến cho thành tích của đội bết bát thêm nữa. mặc dù lý do khiến anh ở lại vẫn còn đó, vẫn luôn ở đó, vẫn đang kiên trì từng ngày, cố gắng chứng minh rằng bengi và faker ở bên nhau sẽ luôn là thứ sức mạnh áp đảo tất cả, rằng bengi chưa bao giờ là gánh nặng, mà là may mắn của em. nhưng seongwoong không tiếp tục được nữa rồi.
ngày anh dọn đồ ra khỏi kí túc xá và gaming house của t1, anh không dám nói lời tạm biệt với sanghyeok, cũng không dám ngoái lại nhìn đến nửa cái. anh sợ mình sẽ lại yếu lòng khi phải thấy em, thấy trân quý nhỏ của mình lấm lem nước mắt như ngày ấy. seongwoong biết làm thế này là nhẫn tâm với em lắm, nhưng anh không còn lựa chọn nào khác. biết chăng anh thực sự đang cản đường em? biết chăng em thực sự sẽ tốt hơn khi không có anh bên cạnh? vậy nên ngoài một câu chia tay mà đời này cả anh và em đều không nghĩ bản thân mình sẽ thốt ra, bae seongwoong rời đi mà chẳng để lại cho lee sanghyeok một thứ gì.
seongwoong dứt khoát bỏ lại tất cả ở phía sau, chạy về nơi xa xôi hẻo lánh này mà sống. anh không muốn bận tâm đến những chuyện đã đi cùng anh suốt những năm tháng tuổi trẻ ấy nữa, anh cũng không muốn phải thấy em chật vật trong mớ hỗn độn mà anh gây ra, anh sợ mình sẽ yếu lòng thêm một lần nữa.
cuộc sống của seongwoong cứ trôi qua tẻ nhạt như thế, anh nghĩ mình xứng đáng với sự đơn độc này, cứ thế sống đến cuối đời, bệnh không ai hay, chết không ai biết cũng được. cho đến khi anh nhặt được bé mèo nhỏ nọ.
có điều gì đó từ bé gợi cho anh nhớ về em.
- anh gọi bé là hyeok được không?
seongwoong hỏi như thế sau khi không màng đến bộ lông đã bị bùn đất làm cho ngả màu của em mà ôm em vào lòng. không rõ mèo nhỏ có thực sự chấp nhận cái tên ấy không, nhưng seongwoong cảm nhận được cái đầu nho nhỏ của em dụi nhẹ vào ngực anh, tiếng rừ rừ khàn khàn phát ra từ cổ họng em. em không kêu được nữa. hẳn là em kiệt sức rồi, seongwoong xót xa nghĩ. ngoan ngoãn xinh xắn thế này cơ mà, sao lại ra nông nỗi này chứ...
BẠN ĐANG ĐỌC
don't be mad.
Random"anh không yêu em." "anh yêu em. nhưng anh xin lỗi." ___ - benker. - ooc. - phá lệ một lần, bìa fic không phải người tớ thương. tớ không biết phải nói gì cả. chỉ là, thế đấy. no faker, no bengi, no me.