chương 33

71 5 0
                                    

Buổi sáng hôm sau, tuy jimin nghỉ nhưng mà cậu thì không, cậu vác túi xách đựng mấy tập bản vẽ tối qua vừa ngáp vừa chỉnh sửa tới khuya, chính vì thế nên chẳng có thời gian xem tin tức vào buổi tối như thường lệ.

Đã có xe riêng nên cậu rất thoải mái, cậu vừa lái xe vừa nghe nhạc. Thật lòng là cậu muốn đi đón Jang Jiyoung nhưng đường đi không tiện, lại dễ bị phát hiện hành tung cho nên thôi. Để bạn gái mỗi ngày phải đi làm bằng xe bus trong khi mình có xe riêng thì thật là áy náy.

Cậu vừa đến công ty, mấy chị gái đang ngồi túm năm tụm ba gần đại sảnh ăn bánh ngọt uống cafe liền chạy đến, người thì nắm cánh tay, người thì sờ lưng, người thì vỗ lên mặt cậu.

"Ấy, mấy chị làm gì vậy?" Cậu lơ ngơ như bò đeo nơ.

"Trời ơi may quá, cậu ấy không sao hết." Một chị gái ôm ngực thở phào.

"Là...là sao ạ? Em có thể có việc gì được chứ?" YoonGi vẫn không hiểu.

"Tối qua cậu không xem tin tức à?" Chị Triệu Vân Tú hỏi.

Cậu lắc đầu, lập tức bị mấy chị gái kéo đến bàn ngồi, kể lại.

Sau đó cậu mới biết mình thoát chết trong gang tấc, à đúng hơn là may mắn thoát ra, bởi khách sạn hôm qua cậu đi dự hội nghị kinh doanh với jimin xảy ra một vụ ám sát kinh hoàng. Hwang tổng – người vừa mới nhậm chức Hwang thị bị chính anh ruột của mình ám sát, bởi vì lão cha vừa qua đời không để lại bất cứ tài sản gì cho anh ta. Nghi ngờ em trai mình cấu kết với luật sư, anh ta đã nhiều lần kiện cáo nhưng không thành. Quá uất ức, anh ta quyết định thuê người ám sát em trai.

Hiện trường hôm đó, ngoại trừ Hwang tổng bị thương nặng do ba phát súng gây nên thì những người còn lại đa phần đều trúng đạn, bị xô ngã, hoặc bị bọn xã hội đen kia đánh đập bằng súng vì ngáng đường bọn chúng. Nơi đó quá đông người, dù muốn chạy ra cũng không chạy kịp, cho nên ngáng đường là chuyện đương nhiên, vì thế ai cũng bị thương.

Thế là hôm qua cậu cùng Chung Hwa là may mắn thoát khỏi sao? Có lẽ giờ này anh ta cũng đang vui mừng lắm. Anh ta vui mừng tuyệt đối, còn cậu nửa vui nửa lại không.

"Tiểu min, may quá, hôm đó cậu đi lên tầng chứ không là hôm nay cậu cũng phải nghỉ làm rồi."

"Nghe nói giám đốc và trợ lý Yu-jun cũng bị thương nữa đó."

"Ừ, tối qua trên tin tức, có một đoan do camera ghi lại được, tôi thấy rõ ràng là anh ta đã kéo park tổng đến nơi an toàn rồi, chẳng hiểu sao ngài ấy lại chạy xuống, giống như đang tìm gì đó."

Mấy câu này của những chị gái đã nói lên tất cả, cậu trong lòng áy náy, ngoài mặt lại không có biểu hiện gì. Dù sao thì chuyện ám sát đó không phải do cậu làm, hơn nữa hắn chạy xuống làm gì trong khi cậu vẫn chưa trở về sảnh hội nghị đó chứ?

Vì những suy nghĩ này mà làm cậu không yên ổn được, đợi đến trưa thì không ăn cơm ở công ty mà lái xe về nhà.

Vừa về đến, cậu vội chạy lên lầu. Hắn vẫn còn đang ngủ, trên người tỏa ra mùi thuốc sát trùng nhẹ nhẹ, chứng tỏ vừa được xử lý vết thương.

[ᴍɪɴɢᴀ] ʏᴇ̂ᴜ ʟᴀ̂̀ᴍ ᴄᴜ̛ᴏ̛́ɪ sᴀɪNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ