Đèn vụt tắt, ánh đèn lẻ loi duy nhất trong phòng tắt ngóm, tôi lò mò trong bóng tối đi đến kiểm tra, đứt bóng rồi, không phải chập điện, nhiệm vụ đã hết nên tôi quay người muốn đi về nhưng giọng nói run rẩy của nó lại vang lên bên tai, y hệt ngày tôi phát hiện nó uống thuốc ngủ.
"Sao lại tối nữa rồi, mẹ, mở đèn đi, con sợ lắm .. mở đèn."
Nhờ đèn hành lang hắt vào cùng chút ánh sáng từ bên ngoài nên tôi thấy nó vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh giấc, hình như nó đang nói mớ.
"Làm ơn..mở đèn lên đi mẹ..tối quá.."
Nó vẫn lẩm bẩm, dường như nó bị ngạt thật, há miệng thật to hít thở, tôi bối rối thật sự, làm cái mẹ gì giờ?
"Đèn hỏng rồi." Tôi nói với nó dù không chắc nó có nghe được không.
"Sao lại hỏng..mau sửa đi..hức...hức.."
Đm rồi sao nó khóc rồi, tôi còn chưa đụng vào nó. Bình thường cãi nhau với tôi đến mức gần như đánh nhau tới nơi cũng chưa từng thấy nó khóc vậy mà giờ nó khóc nức nở như một đứa trẻ. Bất giác tôi đưa tay xoa đầu nó, hoàn toàn là hành động vô thức, đến khi tôi nhận thức được thì nó đã dụi đầu vào bàn tay tôi rồi.
"Mẹ ở đây một chút đi..khi nào có đèn hẳn đi nhé..đừng bỏ con .."
Tôi sững sờ một lúc, bình thường chưa hề thấy được bộ dạng nhõng nhẽo của nó như này, có chút đáng yêu. Đm, tỉnh lại, sao lại nghĩ nó đáng yêu? Tôi tự hỏi có phải mình điên rồi không mà vẫn đứng xoa đầu cho nó. Nó đã nín khóc, gương mặt cũng dãn ra, chắc là ổn rồi. Tôi rút tay về thì nó lại tiếp tục chau mày.
"Mẹ..mẹ...?"
Thôi được rồi, tao cho mày mượn tay. Thằng khốn, bình thường nó không thèm đoái hoài gì đến thôi, liếc còn không liếc một cái, vậy mà giờ coi đi, coi nó nằm ngủ ngon chưa, còn tôi thì ngồi còng lưng ở đây. Gật gù một lúc mở mắt ra đã hơn 3 giờ sáng, tôi đứng dậy đi về, thằng nhóc này đã ngủ yên ổn rồi.
***
Khi tôi về nhà dì đã đi rồi, tôi liền nằm dài trên sofa ngủ thêm được 4 tiếng trước khi bị đánh thức bởi tiếng mở cửa, nó về nhà, thằng điên này sao lại xuất viện rồi?
"Ai cho mày xuất viện?"
Nó cau mày nhìn tôi như thể mới sáng sớm anh kiếm chuyện cái gì rồi bỏ vào phòng, coi nó kìa, tôi đuổi theo vào tận phòng nó, thằng chó này vẫn nhất định không trả lời mà định bước vào nhà vệ sinh, tôi kịp chặn nó lại ghì nó vào cửa rồi lấy tay bóp chặt cằm nó.
"Ai cho mày về?"
Lúc này nó mới chịu mở miệng nói.
"Bác sĩ."
Má, nó thái độ chó má gì đây.
"Tiêu Chiến , tao cảnh cáo mày liệu mà nói chuyện cho đàng hoàng, đừng khiến tao điên lên."
Từ trước tới nay nó chưa bao giờ phản kháng lại tôi bất cứ điều gì, nhưng giờ thì xem, nó đang đẩy tôi ra, nó dùng hết sức đẩy tôi ra ngay khi tôi còn chưa đứng vững thì nó một lần nữa đẩy tôi ra khỏi phòng rồi đóng sầm cửa, thậm chí khóa trái cửa. Tôi đập cửa bên ngoài.
BẠN ĐANG ĐỌC
Chuyển Ver | BJYX | Fire
Historia CortaYêu anh làm tim tôi đau như muốn vỡ vụn nhưng tôi vẫn cố chấp yêu, yêu đến từng mảnh vỡ trái tim đầy tổn thương của tôi... Truyện chuyển ver đã có sự cho phép của tác giả . Vui lòng không reup hay mang đi nơi khác khi chưa có sự cho phép của mình và...