chuyện của đêm mưa

696 56 19
                                    

bệnh của em.

bệnh tình của em chuyển biến ngày càng xấu đi, cuối giai đoạn ba, sau những chuỗi ngày sống với mùi thuốc, mùi máu, mùi hóa chất và đống máy móc nặng nề của bệnh viện, mai việt đã thấm mệt. nếu thật sự phải sống với máy móc đến cuối cuộc đời này, việt thà dành nó để ở cùng với voltak còn hơn. ừ thì cũng là máy móc, nhưng ít ra, voltak có thể chuyện trò với em, pha mấy trò đùa nhạt toẹt khiến trêu em cười, và có một voltak luôn sẵn sàng ở đấy, làm chỗ dựa cho đứa trẻ vốn gai góc như em.

rồi thế đấy, mai việt quyết định dừng lại việc xạ trị bệnh ung thư của em.

"voltak này."

voltak ngẩn người. anh biết, và hơn ai hết, việt biết, chuyện của em khó lòng.

khoảng thời gian còn lại của em.

"em muốn sống. và em có nhiều điều muốn làm."

"có muốn đi với em không?"

"voltak."

...
Từng dấu chân xưa trên đường em về
Giờ đã ra hoa những nhành hoa vắng
Người đã đi qua những lời em kể
Này giấc mơ trưa,
bao giờ em về?

...

"lại bật về quê."

"anh thích bài này."
"mai việt viết nhạc thì lại chả đỉnh nhất?"

"điêu!"

vài ba năm trước, khi anh mới quen việt, em đã gầy nhom. giờ thấy em vì bệnh mà gầy càng thêm gầy, voltak đau lòng lại không thể làm gì được. anh chỉ có thể bên cạnh mai việt làm những điều em thích, về quê của em sống, viết ra những bản nhạc cùng em, rong ruổi với em khắp những cánh đồng xanh rì phía xa xa chân trời lộng gió hay cùng lắng nghe tiếng sáo diều vang vọng tít trên bầu trời rộng xa xăm.

chẳng cao siêu, cầu kì. những gì voltak vẫn đang nắm tay em, cùng em thực hiện, rất thơ. và đẹp đẽ. như những gì mai việt của anh vẫn luôn mong muốn được làm.

sống một cuộc đời bình yên.

mấy hôm nay bắc giang trời gieo mưa nặng hạt, việt lại sốt vặt nên hai đứa chỉ có ở lì trong nhà.

voltak kéo ghế lại gần giường ngủ, nơi em cuộn trong chiếc chăn ấm áp. anh nắm lấy tay mai việt.

"việt, đau phải nói với anh ngay đấy."

không được chịu đau một mình.

anh luôn lo như thế. người yêu của voltak là một đứa nhỏ cứng đầu. và voltak biết, việt sẽ chọn chịu đựng cơn đau đay nghiến cơ thể em, thay vì chia sẻ cho người khác biết. em sẽ chịu đựng nó một mình.

"không. đâu có đau đâu."

"nào, đừng ngồi dậy."

đấy, lại không nghe lời rồi.

mai việt ngồi chồm dậy. em khoanh chân ngồi trên giường, đối diện với voltak. việt muốn nghe giọng anh rõ hơn.

kể từ những lần gặp đầu tiên, giọng nói trầm ấm của voltak đã gây cho em ấn tượng. lúc đó, đối với em, voltak là một gã trai trưởng thành, đáng tin tưởng.

đauNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ