Fourth Nattawat là một người mang trên mình khiếm khuyết. Nói thẳng ra là cậu bị mù.Cuộc sống của cậu là một không gian vô tận đen kịt.
Mắt của cậu là thằng Gem, ánh sáng của cậu là thằng Gem.
Cậu không biết mình và nó quen biết từ lúc nào. Chỉ nhớ rất lâu rồi nó thường hay chạy sang bên nhà kể cho cậu nghe thứ nó được học, được thấy ở trường. Mẹ cậu gọi nó là "bạn hàng xóm của con".
Cậu khao khát được chạm tay vào gương mặt của nó, muốn cảm nhận được hơi thở phả ra quấn lấy đôi bàn tay gầy gò vì bệnh tật. Fourth ghen tị với người khác vì họ có thể nhìn thấy gương mặt thằng Gem, còn cậu thì không. Cả đời này.
- Fourth ngoan nhé, sau này tớ lớn tớ dẫn Fourth đi chơi.
Năm ấy hai đứa nó độ mười bốn, mười lăm. Fourth bị mù, nhà nó cũng không đủ điều kiện gửi nó vào lớp dành riêng cho người khiếm thị. Số tiền lương ít ỏi hàng tháng của cha mẹ nó nuôi sống cả gia đình bốn người đã là tốt rồi. Chỉ cần nó không bị đói, bị lạnh, sống như thế qua ngày.
Trong suy nghĩ của nó, nó chỉ là cái hồn vất vưởng xui xẻo nhập vào cái xác này. Fourth đang tồn tại. Là tồn tại, chứ không phải đang sống.
Nó nghe thằng Gem tâm sự, thằng Gem nó mồ côi nên sang ở nhờ chú với dì. Mà chú với dì nó ghê gớm lắm, ngày nào nó cũng nghe thấy tiếng thằng Gem khóc vì bị đánh. Ba mẹ Fourth thương tình xót ruột gọi sang nhà chơi với cậu mỗi lúc nó trốn dì ngồi dưới chân cầu thang của nhà tập thể.
Fourth cũng thấy thằng Gem đáng thương. Dù đáng thương nhưng cũng không thể đáng thương bằng cậu.
- Con nằm yên trên giường, đừng đi lung tung. Ba mẹ đi làm rồi về nấu cơm cho con ăn.
Ngày mới của thằng Fourth luôn bắt đầu bằng câu dặn dò của mẹ nó.
Nó lớn thế này rồi còn chưa có nổi một cái gậy tử tế. Ba nó nhặt đâu được cành tre vót làm cái cho nó mò mẫm khỏi vấc ngã thôi.
Fourth không có cảm nhận về thời gian. Với nó sáng, trưa, chiều, hay tối đều giống nhau cả. Nó không biết mình đã nằm bao lâu, đến lúc bụng đói rồi mới cẩn thận dựng người dậy, lần theo cảm giác của bàn tay tới bên kệ tủ. Mẹ nó hay để mấy nải chuối thắp hương xuống đấy.
"Nhà này có thằng con lớn đầu rồi mà vẫn ăn bám bố mẹ!"
"Sao bà biết, tôi có thấy nó ra ngoài bao giờ đâu"
"Ai dám khoe với thiên hạ con mình bị mù hả bà? Phải là cái loại ăn ở thế nào thì đẻ con ra mới như thế!"
"Đúng thật! Xấu mặt gớm!"
...
Nó đứng sau cánh cửa, nghe rõ mồn một từng câu từng từ của đám bà thím. Người ta không dành cho nó chút tôn trọng nào, ít ra nó mong được gọi là "người khiếm thị" chứ không phải "mù".
Còn nữa, nó không thể nhìn được, có lẽ do kiếp này nó chưa đủ may mắn. Lại nỡ lòng nào nói ra những câu cứa vào tim cha sinh mẹ đẻ ra nó? Con ai mà chẳng đau?