ngông cuồng.

194 23 12
                                    

"vậy..."

"huh?" phác kiền húc không chú tâm vào cuộc trò chuyện của hai người anh, bàn tay bận bịu bấm kèm từng tệp tài liệu lại với nhau. vô thức trả lời.

"em nghĩ sao về trẻ, giàu, cao và xấu trai hả kiền húc?" kim địa hùng hai tay chống cằm cười mỉm nương theo câu hỏi của chương hạo.

"gì cơ?" bấm đến tệp cuối cùng, kiền húc mới chịu ngước lên.

"chậc, em nghĩ gì về thẩm tuyền dại?" kim địa hùng tặc lưỡi, anh đúng là nên xem lại tân thủ khoa mình dồn hết tâm huyết đào tạo rồi.

"là một loài tiến hoá từ bộ linh trưởng, tên khoa học là homo sapiens." phác kiền húc phụ trách bấm giấy in lại với nhau đã một giờ hơn, tất cả xương khớp đều tê cứng. vừa xoay qua xoay lại đã nghe mấy tiếng kêu to đến mức ở chỗ thẩm tuyền duệ và kim khuê bân cũng có thể nghe thấy.

hiện tại đài bắc (*) đã không còn thường xuyên nắng mưa thất thường như trước nhưng vẫn oi bức đến khó chịu. câu trả lời không thoả đáng của phác kiền húc lại chính là cả can dầu xăng đổ vào nỗi tức của chương hạo. không nhìn được thêm liền giật lấy miếng bánh quẩy từ tay đàn anh địa hùng, bẻ làm đôi:

"chú có tin anh bẻ chú giống cái bánh quẩy này không?"

"ấy ấy! xin đừng cãi nhau, xin đừng đánh nhau, xin đừng xé áo nhau-" kim địa hùng rướn người gặm lấy bánh quẩy trên tay đối phương. cắn ngập họng rồi mới giảng hoà.

"hmm, em nói thật. hai người không tin em sao?"

chương hạo lại nhớ đến việc kiền húc chưa từng vắt vai mảnh tình, với lại chút điềm tĩnh ban đầu."thế em có thích duệ không?"

"em không biết."

"ôi tiểu thiếu gia của tôi ơi!" chương hạo vò tóc đến rát cả da đầu nhưng khi nhìn kiền húc không tí nào mang vẻ giả dối liền đau khổ rên rỉ. địa hùng vừa đánh chén xong phần cháo quẩy ban nãy, chưa vội lau bàn tay dầu mỡ đã vỗ vai người bên cạnh an ủi. đổi lại là sự khinh bỉ từ đối phương.

"cả khoa y và khoa sư phạm đều đã đồn rằng cậu ta đang tán tỉnh em. em không tí nào là động lòng sao, húc?" địa hùng cư nhiên nhẩm đếm từng tệp giấy nhưng ánh mắt vẫn không rời phải phác kiền húc.

"anh ấy có lẽ đang đùa, chơi chán sẽ tự rời đi thôi." kiền húc lật qua lật lại cuối cùng vẫn chỉ có mấy mặt giấy, thẳng thắn đáp.

"nhưng anh vẫn cảm thấy chỉ cần em than thở chậu hướng dương của em quá khô, thằng nhóc ấy liền mang dáng vẻ ngông cuồng xé toạc cả bầu trời để mưa rơi."

"không suy nghĩ lại sao?" chương hạo tay nắm chặt khăn giấy chà mạnh vết dầu mỡ từ bánh quẩy, không nhịn được mà bồi một câu.

phác kiền húc ngay bây giờ không dán mắt vào những trang giấy nữa, gương mặt hơi ngẩng lên những vẫn không đáp lại cả hai mang theo những suy nghĩ đến mỗi cậu vẫn không hiểu được.

"anh đã nói bao nhiêu lần em mới chịu hiểu là anh còn phải chăm sóc duy thần, không sang pháp được."

không đến thế.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ