Điền Chính Quốc ngửa mặt lên, chớp chớp mắt, mặt Kim Thái Hanh lờ mờ hiện lên trong hội trường u ám, bởi vì anh đứng ngược sáng nên Điền Chính Quốc không thấy rõ nét mặt của anh, nhưng cậu có thể khẳng định, chắc chắn lúc này Kim Thái Hanh đang nhìn mình.
Anh ta là người dẫn chương trình mà?
Sao lại xuống dưới khán đài thế này?
Kim Thái Hanh đổi bó hoa sang tay kia, con mắt vẫn nhìn Điền Chính Quốc ngồi yên trên ghế như đã đi vào cõi thần tiên, khẽ nói: "Nhường chỗ một chút được không?"
Lối đi rất nhỏ rất hẹp, hẹp đến nỗi Điền Chính Quốc có chặt chân từ phần đầu gối trở xuống thì vẫn sẽ chạm phải người Kim Thái Hanh.
Điền Chính Quốc ấm ức cố gắng nhét chân xuống dưới gầm ghế, lưng dán chặt lên thành ghế, mặt lạnh te, như thể gặp phải thứ gì độc hại.
Kim Thái Hanh chân dài, không chút khách khí trực tiếp đi vào trong lối nhỏ. Điền Chính Quốc càng không ngừng lẩm nhẩm ở trong lòng "Không cảm thấy gì hết không cảm thấy gì hết, tôi đã chết rồi tôi đã chết rồi", nhưng ảnh hưởng của Kim Thái Hanh với nguyên thân vẫn còn tồn tại.Điền Chính Quốc cảm giác được vành tai mình đang dần nóng lên.
Ngay lúc Kim Thái Hanh sắp bước qua rồi, bạn học ở đằng trước đột nhiên ngả ghế về đằng sau, cái ghế kia có lẽ bị hỏng, cậu ta hơi ngả một chút cả cái ghế đã ngã ra sau, Kim Thái Hanh đang đối mặt với Điền Chính Quốc, cả người bị cái ghế đập phải đổ ụp xuống Điền Chính Quốc.
Nhưng Kim Thái Hanh phản ứng rất nhanh, nhanh chóng chống một tay lên lưng ghế của Điền Chính Quốc, trông Điền Chính Quốc chẳng khác nào bị Kim Thái Hanh đè dưới người.
Chỉ trong chớp mắt đó, mùi hoa hồng hòa cùng với hương bạc hà thoang thoảng trên người Kim Thái Hanh tràn vào khoang mũi cậu.Điền Chính Quốc còn đang ở dưới người Kim Thái Hanh, trực tiếp lọt vào tầm mắt của cậu là cổ áo hơi mở của anh, mơ hồ có thể thấy được một đoạn xương quai xanh, còn có cả yết hầu.
Điền Chính Quốc nuốt một ngụm nước bọt, ép mình phải dời ánh mắt.
Kim Thái Hanh đúng là người đáng sợ, nhưng vẻ ngoài và điều kiện của anh lại hoàn toàn không được che giấu, chẳng trách nhiều người lại cứ như thiêu thân lao đầu vào lửa mà yêu mến anh ta như vậy.
Chuyện ngoài ý muốn xảy ra quá nhanh, không chỉ có Điền Chính Quốc không kịp phản ứng, bạn học ngồi trước Điền Chính Quốc cũng hết hồn, cậu ta luôn miệng xin lỗi: "Xin lỗi xin lỗi, tôi không biết cái ghế này bị hỏng, tôi tôi tôi tôi... Hai bạn không sao chứ?"
Ánh mắt Kim Thái Hanh rơi trên mí mắt hơi cụp xuống của Điền Chính Quốc, không biết là vì căng thẳng hay là vì thẹn thùng mà hàng mi cứ không ngừng rung rinh, ánh mắt anh hơi tối lại. Nửa ngày sau, anh mới nâng người dậy, thản nhiên nói với bạn học bị dọa sợ kia một câu: "Không sao."Bạn học kia nhẹ nhàng thở ra, Điền Chính Quốc cũng thở ra vì Kim Thái Hanh đã kéo dài khoảng cách với mình.
Vừa rồi lúc Kim Thái Hanh ập xuống, Điền Chính Quốc cảm thấy mình gần như không thở được, ánh mắt của Kim Thái Hanh từ đầu đến cuối vẫn luôn ở trên mặt cậu. Nhịp tim cậu dồn dập, ngay cả mắt cũng không dám nhấc lên.
BẠN ĐANG ĐỌC
ĐỘC CHIẾM [ chuyển Ver , Xuyên sách ]
Non-FictionVKOOK fic chuyển ver chưa có sự cho phép của tác giả. KHÔNG MANG ĐI ĐÂU HẾT NHÉ!!!