Tôi cam chịu số phận.
Thêm mộ hay thêm con?
Không còn cách nào khác, tôi chỉ đành để chị dâu lôi vào ôm con búp bê.
Chị dâu giúp tôi cởi đồ, giục tôi: "Đút sữa cho nó đi."
Tôi cẩn thận ôm con búp bê đến bên ngực mình, đút sữa cho nó uống.
Miệng con búp bê như biết cắn người, vừa đụng vào, ngực tôi liền nhói đau.
Tôi sợ hãi đẩy nó ra, nhìn vết máu trên khóe miệng nó, tôi run rẩy đến mức suýt chút ném nó đi.
"Dừng làm rơi xuống đất!" Chị dâu cả nhắc nhở, "Nếu làm vỡ, bí phương sẽ hỏng, trước khi cô sinh, tuyệt đối không được làm hỏng kim thân của đứa bé."
Tôi cuống quýt gật đầu.
"Có máu nghĩa là uống rồi." Bà Lý đẩy cái hộp gỗ đến trước mặt tôi, trầm giọng nhắc nhở, "Mang nó về cẩn thận cung phụng, bảy ngày một lần, không được nhiều hơn cũng không được ít hơn. Đứa bé này nếu đút uống sữa quá nhiều, sinh ra nó sẽ uống máu ăn thịt của cô, còn nếu đút ít hơn nó sẽ biến thành ma đói đi gây chuyện. Những việc khác tôi không cần dặn dò nữa, nói chung cô phải thật cẩn thận, không được để bị vỡ."
Đã đến nước này rồi, tôi chỉ có thể làm theo lời bà Lý, cẩn thận đặt búp bê đất sét vào hộp gỗ.
Xong chuyện, tôi và chị dâu cả về nhà bằng ô tô.
Về đến nhà, tôi cẩn thận cất con búp bê vào tủ đựng của hồi môn.
Con búp bê đất sét vẫn đang khóc.
Âm thanh rất nhỏ, loáng thoáng vẫn có thể nghe thấy.
Tôi hoảng sợ khóa tủ lại, đắp một cái khăn lên.
Đêm đó chồng tôi không về vì vụ tàu thuyền vận chuyển.
Tôi trằn trọc trên giường, không tài nào chợp mắt được, bên tai lúc nào cũng văng vẳng tiếng trẻ con khóc.
Cuối cùng thật sự hết cách, tôi chỉ đành ngồi dậy, nhìn chằm chằm cái tủi, sợ con búp bê đất sét ở bên trong chui ra.
"Gâu!"
Nửa đêm, trong núi bỗng có tiếng chó sủa.
Tôi giật mình nhìn ra ban công, thấy có vài ánh lửa bên ngoài cửa sau biệt thự.
Hình như ai đó đang đốt giấy.
Tôi chạy ra ngoài ban công thì thấy bên ánh lửa có một người đàn ông.
Anh ta ngồi xổm, ném từng tờ tiền giấy trên tay vào ngọn lửa.
Xung quanh không có ai.
Chỉ có một con chó hoang gần đó vươn đầu thỉnh thoảng sủa hai tiếng.
Anh là ai?
Tôi nhìn người đàn ông kia, nhất thời không nhận ra.
Có điều khi thấy có người, lòng tôi không còn sợ hãi như lúc đầu.
Tôi dứt khoát cầm chăn ra ngồi ở ghế ngoài ban công nhìn người đàn ông kia đốt vàng mã, thầm nghĩ hôm nay hình như là thất đầu của chị dâu thư hai. Nhưng nhà họ Vương không ai đề cập tới cứ như chị dâu Tề Hương Lan không hề tồn tại, việc chôn cất không hề có liên quan tới nhà họ Vương.
BẠN ĐANG ĐỌC
Cô gái trong lồng: Trăng tối sương mù, cẩn thận với ngọn nến
KorkuTên Hán Việt: Lung trung nữ: Nguyệt hắc vũ trọng, tiểu tâm hỏa chúc/ 笼中女:月黑雾重,小心火烛 Tác giả: Nguyệt Hạ Tiểu Khê / 月下小溪 Edit: Ndmot99 🐬🐬🐬 Tình trạng: đang viết Giới thiệu: Tiếng hồ cầm ê a khàn khàn, ánh trăng hàng ngàn năm trước hình như chưa từng...