1. tự nhiên có thêm 10 đứa em

681 46 1
                                    

Choi Seungcheol đêm qua vì thức khuya, mãi tới gần rạng sáng ngày hôm nay hắn mới có thể nằm lên chiếc giường êm ái của mình, thiu thiu chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.

Cánh cửa "Cạch" lên một tiếng, một người con trai với mái tóc dài tới ngang vai, gương mặt vô cùng xinh đẹp khả ái, nhìn thế nào thấy giống một người con gái tiến lại gần anh. Người ấy chống tay, gằn từng chữ: " Choi. Seung. Cheol."

Anh hé đôi mắt mệt mỏi ra nhìn người đó, " Jeonghan à, tha cho tớ hôm nay đi mà."

" Ya!", Jeonghan đột nhiên nói lớn, " Cậu hứa hôm nay đưa tớ đi rồi mà."

" Bảo Jisoo đi, cậu ấy rảnh mà."

" Nhưng mà hôm qua Jisoo đưa tớ đi rồi."

Nghe tiếng hai ông bạn cứ chí choé với nhau lúc trời hẵng còn đang tờ mờ sáng, Jisoo cũng chẳng thể ngủ nổi, đành lết cái thân tàn sang phòng của Seungcheol.

" Để tớ đưa cậu đi. Mấy giờ buổi chụp bắt đầu?"

" 8 giờ cơ nhưng mà tớ còn phải qua salon nữa."

" Để Seungcheol ngủ đi, hôm qua tớ thấy phòng cậu ấy sáng đèn tới khuya."

Seungcheol thấy Jisoo tình nguyện đưa Jeonghan đi làm thì mừng rỡ ra mặt, cuộn tròn chăn nhắm mắt ngủ. Jeonghan thở dài, ăn cho lắm tập cho nhiều rồi cái thân to gấp rưỡi anh mà chẳng có nhờ vả được cái gì hết.

" Đợi tớ thay đồ xong sẽ đưa cậu đi."

Jeonghan lắc đầu từ chối. Hong Jisoo là bác sĩ nhi ở một bệnh viện gần đây, tuy thị trấn này không lớn nhưng số lượng trẻ em lại nhiều nên Jisoo cũng bận rộn lắm. Cả tuần vừa rồi cậu còn toàn phải trực từ ca chiều tới hết ca đêm, sáng về nhà trong tình trạng mắt thâm quầng, toàn thân mỏi nhừ trông rất mệt mỏi. Hôm nay là ngày nghỉ hiếm hoi, Jeonghan không muốn làm phiền cậu.

" Cậu ngủ thêm chút đi. Tớ gọi trợ lý qua đón là được rồi."

" Thôi, tớ cũng tỉnh rồi mà. Để tớ đưa cậu đi."

Jeonghan đương nhiên là từ chối rồi. Anh quay ra nhìn cái người đang nằm trong chăn ấm áp, gương mặt đầy thoả mãn vì được ngủ kia thì chẹp miệng một cái sau đó đẩy Jisoo quay trở về phòng.

Jeonghan gọi cho trợ lý ngay sau đó: " Hyung, anh qua đón em được không? Bạn em ốm nên không đưa em đi được."

Anh trợ lý nói ba mươi phút nữa sẽ có mặt, Jeonghan cũng gật gù.

" Kíngg kkong!"

Tiếng chuông cửa nhà vang lên, xoá tan sự tĩnh mịch của căn nhà lúc này.

Quái lạ, ai lại đến tìm vào giờ này nhỉ? Nhân viên giao hàng bây giờ phải đi làm sớm thế này rồi cơ à?

Hay là bố mẹ về nhỉ? Nhưng mà bố mẹ thì cần gì bấm chuông?

Jeonghan miên man trong dòng suy nghĩ, anh cũng có chút rợn rợn vì giờ vẫn còn sớm đã có người tìm tới. Và một lần nữa, tiếng chuông cửa lại vang lên. Nhưng lần này tiếng chuông không chỉ vang lên một lần mà còn liên tục sau đó nữa, rất vội vã.

3 anh lớn 10 em nhỏNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ