Chương 49: Rút ra hài tử sẽ trốn mất

781 42 0
                                    

Thượng thần rũ mắt nhìn tiểu hồ ly đang không ngừng kêu khóc, lông mi mảnh dài của nàng đều thấm đẫm nước mắt, cái mũi nhỏ xinh đỏ rực lên phập phồng hít thở. Thân hình nàng không ngừng đong đưa, toàn thân nổi lên màu hồng nhạt giống như quả đào chín mọng, trông mềm yếu nhu nhược đến đáng thương. Nhưng đáng thương nhất là hoa huyệt của nàng bị cô đâm sưng đỏ, huyệt khẩu căng ra thành hình dạng không thể tưởng tượng được, dâm dịch dính nhớp đã sủi bọt trắng quanh hạ thân hai người, tạo thành một mảnh hỗn độn.

Thượng thần rút dương căn ra, côn thịt ướt dầm dề chui ra ngoài huyệt khẩu rồi lại đột nhiên đâm vào, bạch một tiếng, quy đầu cực đại dùng sức đâm thọc lên cổ tử cung, nhanh chóng va chạm nghiền nát hoa tâm kiều nộn.

"A a a... Ưm ô..." Vận động kịch liệt làm tiểu hồ ly chịu không nổi mà thét lên chói tai, chu cái miệng nhỏ thở hổn hển.

Thượng thần cúi đầu hôn lên khóe mắt đẫm nước của nàng, trìu mến nói: "Tiểu hồ ly thật đáng thương, khóc đến mức không thở nổi, chịu đựng thêm một chút nữa ta sẽ bỏ tiểu hài tử vào cho ngươi ngay."

Ngay sau đó tiếng va chạm mãnh liệt vang lên khắp đại điện trống trải, thượng thần hung mãnh đâm vào trong thân thể tiểu hồ ly, cái mông đong đưa tốc độ càng lúc càng nhanh, hạ bụng rắn chắc không ngừng va chạm lên hoa môi trơn nhẵn của nàng.

"A a a..." Thân hình nhỏ xinh của tiểu hồ ly bị thượng thần đâm cho run rẩy, một luồng điện xẹt qua, hoa huyệt sưng đỏ co rút lại cắn chắt lấy côn thịt thô to, một dòng nước ấm tưới ướt quy đầu.

"Hừ..." Cắn chặt như vậy, cả xương cốt đều tê rần, cô kêu lên một tiếng, cuối cùng sau hơn mười lần va chạm kịch liệt, từ lỗ mắt nhỏ bắn ra tinh dịch nóng bỏng, rót tràn đầy hoa cung của tiểu hồ ly.

Trong đại điện trống trải, hơi thở thô nặng quanh quẩn hai người. Tiểu hồ ly run rẩy co rúc vào ngực thượng thần, cả người mê man, trong nháy mắt đại não đều trống rỗng, nàng không biết vừa rồi mình bị làm sao, giống như đột nhiên bay lên mây sau đó lại bị mất lực rơi xuống dưới. Cả người mềm như bông, thậm chí giơ tay lên cũng không có sức, nàng thất thần nghĩ, rốt cuộc thượng thần đã bỏ hài tử vào rồi ư? Trong bụng thật trướng, có chút hơi phình nhẹ, nhất định là có hài tử giấu trong đó.

Thượng thần thấy nàng đang nhìn chằm chằm vào bụng mình, vẻ mặt khát khao, nhịn không được nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của nàng, vì sao tiểu hồ ly lại ngốc nghếch đến đáng yêu như vậy. Sợ tư thế này sẽ đè nặng tiểu hồ ly, thượng thần ôm nàng trở mình, để nàng nằm bò trên ngực mình. Côn thịt to lớn vẫn chôn sâu trong cơ thể tiểu hồ ly, căng trướng phình lên, dường như còn có chất lỏng sóng sánh bên trong bụng, nàng khó chịu vặn vẹo mông, muốn rút cự vật ra.

"A..." Thượng thần than nhẹ một tiếng, bị nàng cọ xát có chút thoải mái, cự vật lại có dấu hiệu ngẩng đầu.

Cô ấn mông nàng không cho lộn xộn, khàn giọng nói: "Không thể rút ra được, rút ra hài tử sẽ trốn mất, phải luôn đặt ở bên trong mới được."

Tiểu hồ ly lập tức ngoan ngoãn nằm im bất động trên ngực thượng thần, mông nhỏ còn siết chặt lại, cắn chặt cự vật, sợ thả lỏng một chút thì hài tử sẽ chuồn ra mất.

"Ừm... Thật ngoan." Thượng thần vuốt ve tấm lưng trần của nàng, sung sướng nói.

Huyệt nộn của tiểu hồ ly ướt nóng quấn chặt lấy cô, khe thịt mềm mại như có như không liếm mút côn thịt, sướng đến mức xương cốt cô tê dại.

Tiểu hồ ly đáng yêu thú vị như thế, nếu nuôi dưỡng lớn lên, ngày ngày dùng để giải buồn cũng không tồi. Thượng thần nhìn tiểu hồ ly như suy tư gì đó, sợ ban đêm nàng sẽ lạnh, cô vung tay lên biến ra một chiếc giường ấm áp, đệm chăn mềm mại để hai người nằm. Tiểu hồ ly cảm thấy thượng thần thật là một cái bếp lò ấm áp, ôm cô ngủ nàng một chút cũng không thấy lạnh, cho dù ngoài điện Cực Uyên gió thổi lạnh thấu xương, tuyết rơi trắng muốt.

Hai người ôm nhau ngủ một đêm, ngày thứ hai, thượng thần phấn chấn tỉnh dậy, nhưng cô phát hiện trong điện Cực Uyên trống trải chỉ còn một mình cô, yên tĩnh giống như mọi ngày, mà tiểu hồ ly đã chẳng biết đi đâu. Mười ngày liên tiếp thượng thần đều không gặp được tiểu hồ ly.

Gần đây cô có chút thất thần, thậm chí bình thường có thể ngồi thiền liên tục cả ngàn năm nhưng hiện tại lại chỉ có thể ngồi liên tục được nửa canh giờ. Cô nhịn không được mà nhìn ra ngoài điện, tìm xem có phải có một tiểu hồ ly đang lấp ló lén lút nhìn cô hay không.

(LICHAENG)(FUTA) TRỪ YÊU TRUYỆNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ