4.3

1K 66 10
                                    

Oán khí của Bạch Ánh Tuyết quá nặng, không muốn xuống mồ.

Tôi vốn không muốn xen vào chuyện này bởi vì nếu không xử lý tốt chuyện ma có oán khí, bản thân sẽ bị kéo vào.

Nhưng đến giữa trưa, đài phát thanh của trường bỗng vang lên, gọi tôi lên văn phòng.

Đúng lúc chị họ Trầm Thanh Thanh đang ở căng tin, chị ta sải bước đến gần tôi, lạnh lùng hỏi: "Trương Vũ Đồng, cô lại làm gì nữa vậy? Sao hiệu trường lại tìm cô?"

Gần nửa năm rồi.

Tôi và em gái đều ở nhờ nhà cậu, Trầm Thanh Thanh và mẹ chị ta không thích tôi, nếu không phải bố mẹ tôi sau khi chết có để lại chút tài sản, chỉ sợ chị em chúng tôi sớm đã bị mẹ con họ đuổi ra ngoài.

Trầm Thanh Thanh ghét tôi, tôi cũng ghét chị ta.

Hai chúng tôi trước nay chưa từng có cái tốt về nhau.

Tôi mặc kệ Trầm Thanh Thanh, vừa đi vừa ăn.

Trầm Thanh Thanh vươn tay định kéo tôi lại nhưng tôi đã né sang một bên.

"Đừng hỏi tôi, tôi cũng không biết, tôi đến văn phòng của hiệu trưởng trước." Tôi sốt ruột nói.

Trầm Thanh Thanh chỉ vào mặt tôi, nhắc nhở: "Trương Vũ Đồng, cô đừng quên cô có thể vào trường này đều là nhờ bố tôi bỏ tiền ra để tạo mối quan hệ, nếu cô làm mất mặt bố tôi, tôi sẽ không tha cho cô."

Tôi lười trả lời chị ta.

Tại học bạ trước đây của tôi xảy ra vấn đề, cậu quả thật đã phải dùng tiền tạo quan hệ.

Có điều sau khi vào đây tôi mới biết thật ra ngôi trường này có tiền là vào học được, tôi thắc mắc không biết số tiền tôi đưa cậu cậu đã tiêu vào đâu.

Ở văn phòng hiệu trưởng.

Ngoài hiệu trưởng còn có một nam thanh niên.

Anh ta khoảng ba mươi tuổi, mặc một chiếc áo sơ mi trang trọng, khuôn mặt trắng trẻo nhưng lạnh lùng, cứ nhìn tôi chằm chằm từ lúc tôi tới.

Thầy hiệu trưởng giới thiệu tôi.

Thanh niên này tên Hứa Nam Trạch, là cảnh sát.

Tôi tò mò hỏi: "Cảnh sát Hứa, anh tìm tôi là có chuyện gì?"

Hứa Nam Trạch dẫn tôi qua phòng họp bên cạnh, đợi tôi ngồi xuống, mới nói: "Cõng thi thể."

Cõng thi thể!

Tôi giả câm giả điếc hỏi lại: "Cõng thi thể gì? Cảnh sát Hứa, tôi không biết anh đang nói gì cả."

Hứa Nam Trạch nói thẳng: "Trương Vũ Đồng, nếu tôi đã tìm đến cô thì có nghĩa là tôi biết cô là bối âm nữ. Hôm qua tôi đến Khâu Sơn, chính đạo sĩ Giang Thái Nhất bảo tôi đi tìm cô. Tôi không ngờ trùng hợp là cô cũng học trong trường này."

Được sự phụ giới thiệu?

Tôi bất lực thở dài.

Vốn dĩ tôi định mặc kệ chuyện này, không ngờ có người đi tìm đạo sĩ già, đạo sĩ già lại bán đứng tôi.

Cô gái trong lồng: Trăng tối sương mù, cẩn thận với ngọn nếnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ