Chương 118: Em là em dâu của anh mà

1.9K 167 42
                                    

Bất thình lình bị đẩy ngã ra như vậy, cộng thêm thân hình cao lớn của người đàn ông cũng nhanh chóng đổ ập xuống ngay sau đó khiến cho tâm trí Shin Dakyung loạn lên cào cào, đến thở cũng không dám thở mạnh. Hai chân cô bị anh ghìm chặt lại như đóng đinh, không chỉ cơ thể mà trái tim cũng bị đè nặng, một nguồn áp lực và cảm giác bất an không tên như hóa thành những gợn sóng không ngừng xoay vần trong lồng ngực, chực chờ xông thẳng ra ngoài.

Mặc dù Kim Taehyung chỉ giữ yên tư thế và chưa làm gì mạo phạm đến cô, thế nhưng ở trong tình huống kẻ trên người dưới dễ gây hiểu lầm như thế này, cô cũng có thể lờ mờ đoán trước được việc gì sẽ diễn ra tiếp theo.

Sắc mặt Shin Dakyung càng lúc càng tái đi, cô nhìn Kim Taehyung, đôi mắt mở to ấy như đang chất chứa một nỗi sợ, giọng hơi nghẹn lại: "Taehyung... anh bỏ em ra, đừng làm vậy! Chúng ta không thể như vậy được đâu!"

Nếu để ai đó nhìn thấy, đặc biệt là Jeon Jungkook, anh nhất định sẽ bất chấp cánh tay đang bị thương của mình mà lật tung căn phòng này lên, đến lúc đó cho dù là cô hay Kim Taehyung thì cũng khó lòng mà yên thân.

Những gì cô phải tự nếm trải suốt hai tháng vừa qua cũng đã đủ ám ảnh tâm trí cô, khiến cô ghi nhớ cho đến cuối đời rồi, cô thật sự không thể tưởng tượng được Jeon Jungkook sẽ làm gì với cô tiếp theo nếu anh bắt gặp được cảnh tượng này.

Thế nhưng dường như những gì cô nói vào lúc này không thể lọt vào tai Kim Taehyung được nữa, sự bình tĩnh và sáng suốt thường ngày của anh đã sớm đã bị vứt đi đâu hết, giống như một người mất đi lý trí, không màng đến bất cứ thứ gì xung quanh mình, thứ duy nhất hiện hữu trong mắt anh giờ phút này chỉ là gương mặt cô mà thôi.

"Dakyung, anh không rõ mình thua kém Jungkook ở chỗ nào? Vì sao cuối cùng em vẫn cứ chọn nó mà không thể là anh?" Kim Taehyung nắm lấy tay cô, anh nhìn thẳng vào mắt cô, hỏi dồn: "Cái ôm ở sân bay chỉ là cảm xúc nhất thời thôi sao? Những lúc em lo lắng cho anh cũng chỉ vì trách nhiệm thôi ư? Dakyung, anh không cho rằng đó đơn giản chỉ là cảm kích, ánh mắt của em không như thế, ánh mắt của em nhìn anh nói cho anh biết em có tình cảm với anh! Em cũng đã thích anh mà, có đúng không?"

Kim Taehyung có hơi mất kiểm soát, anh không khống chế được lực tay của mình nên đã vô tình làm đau cô. Sự đau nhói trên cổ tay càng nhói lên rõ rệt bao nhiêu, nỗi lo sợ trong cô càng lớn thêm bấy nhiêu.

Shin Dakyung khẩn trương nuốt nước bọt, vì quá sợ hãi rằng nếu chẳng may sẽ bị người khác phát hiện nên cô cũng thần hồn nát thần tính, chỉ một mực muốn thoát khỏi sự kiểm soát của anh. Cô cắn chặt môi, run đến mức răng môi va vào nhau tứ tung, dốc sức muốn đẩy anh ra: "Taehyung, anh buông em ra trước đi... buông em ra trước đi mà! Em xin anh đó..."

"Anh không buông!" Kim Taehyung đột nhiên lớn giọng, gần như là gầm lên, những đường nét trên gương mặt căng cứng kia cho thấy anh đang rất tức giận. Trong phút bốc đồng, thiếu suy nghĩ nên quyết định xuống tay với cô...

Gương mặt anh ập tới, bờ môi đè lên môi cô. Shin Dakyung mở to mắt, cảm giác như bị ai nắm tóc từ phía sau rồi giật mạnh một cái.

Cô thở dốc, không cho anh có cơ hội tách môi mình ra đã xoay mạnh đầu về phía khác. Vậy nhưng Kim Taehyung không bỏ cuộc, anh lập tức nghiêng đầu theo, truy tìm đôi môi cô như đang muốn đuổi cùng giết tận con mồi.

JEON JUNGKOOK | By Your SideNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ