Ta đi càng nhanh hơn, đi mà như là chạy, trong lòng thầm cầu nguyện rằng ở nơi đó sẽ có người, nếu như vậy thì chắc chắn chúng ta sẽ được giúp đỡ.
"Sota, ngươi nhìn xem! Có phải... có phải là có người ở kia không?"
Ta chỉ tay về phía đó, hơi thở gấp gáp, cái nắng gay gắt trên đỉnh đầu cứ chiếu rọi xuống làm mắt ta mờ đi, không nhìn rõ là có người hay không.
"Nàng đứng ở đây, ta lên trước xem." , Sota thận trọng nắm chặt thanh đao ở bên hông, đi từng bước tiến về phía trước để thăm dò. Ta đứng nép dưới một tán cây dang rộng, đủ để che đi ánh nắng chói chang ấy. Khu rừng này rộng rãi biết bao nhiêu, dù đang là ban ngày mà vẫn cảm nhận rõ được sự lạnh lẽo âm u, về đêm chắc chắn sẽ có thú dữ xuất hiện, nếu như ta và Sota ở lại ắt sẽ gặp hoạ.
"Asisư, tới đây đi, phía trước có người.", Sota gọi, ta vội vàng che lại khăn trên mặt và đầu, nhanh chóng đi tới chỗ của hắn.
"Đi thôi, chúng ta cùng đi.", Sota vẫn nắm thanh đao trong tay, đi trước dẫn đường. Chúng ta đi gần tới nơi, một vài căn lều dần xuất hiện. Người dân ở đó phát hiện có người lạ lập tức dừng mọi hành động đang làm, dùng ánh mắt cảnh giác xa lạ nhìn chúng ta, trong đám đông đang xôn xao thì một người đàn ông cao lớn vạm vỡ bước ra.
"Hai ngươi là ai? Tới chỗ này có việc gì?"
"Chúng ta.... chúng ta đi lạc, nơi ở của chúng ta đã bị binh lính của hoàng đế Babylon tàn phá, mọi người đã bỏ chạy hết, chúng ta không còn chỗ nương thân, nếu có thể, xin ông hãy cho chúng ta được sinh sống cùng."
Sota tiến lên một bước mở lời, hắn đứng trước che cho ta. Người đàn ông kia dùng ánh mắt ngờ vực nhìn bọn ta một lúc lâu rồi quay lại nói gì đó với mọi người xung quanh.
"Chúng ta không thể chấp nhận hai người được, rất tiếc nhưng xin hãy rời đi cho."
Người đứng đầu nói với giọng trầm trầm, vững vàng. Lòng ta như rơi xuống vực thẳm, vốn dĩ đang rất mong chờ có được một nơi nghỉ chân, một nơi trú ẩn, nhưng giờ đây nó đã bị khước từ. Ta và Sota nhìn nhau, hắn gật gật đầu, nói lại với đối phương, "Xin lỗi vì đã mạo phạm."
Đối phương cũng gật đầu, hắn lui về sau một bước, đứng cùng với người dân xung quanh. Đương nhiên ta hiểu lý do mà bọn họ không đồng ý, hai bọn ta là người xa lạ, mục đích tới đây không rõ ràng, nếu đồng ý cho chúng ta ở lại thì quả thật rất nguy hiểm cho chính mình.
Sota nắm lấy bàn tay ta, hơi siết nhẹ rồi kéo đi, chúng ta lại bước đi, đi qua những ánh mắt ngờ vụev đầy tò mò đang chăm chú dõi theo.
"Đừng lo, rồi sẽ có nơi cho chúng ta ở lại thôi."
Sota nói, mắt vẫn nhìn về phía trước. Bọn ta đi, đi trong vô định, vô thức. Ta bỗng nhớ tới những ngày tháng cũ quá, có Ari, có đất mẹ vĩnh hằng chở che. Nhưng ta đã không thể quay về Ai Cập được nữa, ta là một nữ hoàng đã gả đi, không thể quay lại. Babylon? Lại càng không, Ragashu đang rình rập để trực chờ bắt ta, nếu ta dám đặt chân quay về, cả một giàn thiêu nóng rực sẽ là nơi ta phải nằm lên.
BẠN ĐANG ĐỌC
| Kiếp này liệu ta có được hạnh phúc? | - | NHAC Asisư trọng sinh |
FanficTrọng sinh trở lại, sống qua hai kiếp, lần này ta chỉ muốn được sống an ổn qua một đời bình dị. Thế nhưng nào có được như ý, sự trôi chảy của thời gian vẫn đều đặn, những chuyện đã xảy ra lại một lần nữa lặp lại, liệu rằng ta sẽ có được hạnh phúc cu...