Đứa trẻ to xác

916 48 6
                                    

Hanni đã ngồi trong nhà vệ sinh suốt 2 tiếng đồng hồ, trên tay cầm que thử thai, cầm mãi, cầm mãi mà không dám thử.
                    
Nàng nhắm mắt lại, mông lung đủ thứ chuyện trên đời, lỡ nó mà hiện lên hai vạch, chắc nàng chết mất. Nàng thấp thỏm, sờ sờ trái tim mình, nó cứ nhảy cẩng lên liên hồi, làm sao đây Hanni ơi ? Chơi ngu làm gì không biết, lỡ dính bầu thì phải giải quyết làm sao ? Nàng và" cha đứa bé" năm nay chỉ mới 17 tuổi.
                    
Nàng nhớ lại hơn một tháng trước.
                    
                    
Hanni chìa ra cho người yêu chiếc điện thoại có một bài báo, khuôn mặt hý hửng, trong khi trên vai còn mang cái balo đi học
                    
- Minji, giày Gucci hình con thỏ này đẹp không ? Mua hai đôi nhé ?
                    
Minji cầm điện thoại, nhìn vào bài báo, trên tay kia còn cầm hộp Milo xanh, hút chùn chụt, hai má phúng phính lắc lư theo từng chuyển động của cô. Cô xem qua một chút, giày trắng có hình con thỏ bên hông, mang vào thì soái phải biết. Cô sao khi xem liền gật gật đầu, điệu bộ vô cùng ngoan ngoãn
                    
- Đẹp đẹp, đẹp á. Nhưng mà....
                    
Cô sau khi xem giá của đôi giày mới giật mình, đến tận 800.000 won? Cô đưa lại điện thoại cho nàng, gãi gãi đầu.

- Nhưng, tiền tiết kiệm của Minji chỉ còn có 500.000 won
                    
Minji phùng má lên, khuôn mặt buồn hiu, bóp bóp hộp sữa, miệng vẫn ngậm ống hút, nhìn vô cùng dễ thương, tiền tiết kiệm của cô chính là toàn bộ số tiền cô có, là tiền lì xì, tiền ba mẹ cho tiêu vặt, cô để dành mấy năm nay, nhưng cũng chỉ đủ mua một chiếc, nói gì mà hai đôi ?
                    
Hanni sau đó cũng buồn hiu, tiền tiết kiệm của nàng cũng chỉ còn có 300.000 won. Hồi sáng thấy đẹp nên đem cho người yêu xem liền, quên mất chuyện coi giá.
                    
Cả hai ngồi xuống ghế đá ở sân trường, Minji nhìn sang nàng, cô xụ mặt, bàn tay trắng nõn rón rén nhích qua bên tay nàng, nắm lấy thật khẽ, giọng nói lúc nào cũng vô cùng nhỏ nhẹ
                    
- Minji...  xin lỗi
                    
Hanni quay qua, cười cười, lắc đầu, bắt chéo chân trái lên chân phải, rung rung:
                    
- Không sao đâu. Đợi một thời gian nữa có tiền thì mua.
                    
Minji biết nàng nói vậy nhưng nàng thích lắm, cô thầm nghĩ một lát, tìm cách, không muốn người yêu buồn chút nào. Mỗi tuần Minji được mẹ cho 100.000 won tiêu vặt, cô còn phải ăn sáng, mua bánh, mua kẹo, mua sữa, tiền chơi bắn cá, tiền mua tuyện Doraemon, tiền nạp card chơi game online, à, còn tiền cuối tuần dẫn Hanni đi uống trà sữa nữa. Nếu để dành, bao giờ mới đủ để mua giày ? Cô thì không có nhịn ăn được đâu.
                    
Đột nhiên, trong đầu cô bật ra một ý tưởng:
                    
- Hay chúng ta đi bán máu đi, một ít thôi
                    
Minji nghe đâu mỗi lần bán máu sẽ được tầm 100.000 - 200.000 won, hai đứa cũng được gần 400.000 bath, rồi Minji sẽ tìm cách xin thêm mẹ, à, sẽ qua xin bà nội,nội thương lắm, nội sẽ cho thêm một mớ.
                    
Thế là hai đứa theo cái suy nghĩ "cao cả" của mình, dắt díu nhau vào bệnh viện, kiếm được đồng nào hay đồng đó, chỉ cần sau khi bán máu, ăn uống đầy đủ là sức khỏe lại bình thường ấy mà.
                                
            
                  
Minji là người ra ý kiến, nhưng khi nhìn thấy mấy người bán máu đi ra, người nào người nấy ôm tay nhăn mặt, cô liền cắn môi dưới, bắt đầu sợ sệt. Cô lôi trong túi quần cái kẹo mút, ngồi xuống ghế ở bệnh viện, ngậm cây kẹo trong miệng, mặt mày trắng bệch.
Hanni đang đi, thấy người bên cạnh đâu mất nên dòm lại, thì ra là ngồi ở ghế ngậm kẹo, nàng thở ra một hơi, đi ngược lại, đứng trước mặt nhìn cô:

[Bbangsaz] Phụ huynh tuổi 17Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ