16. Bẫy (1)

967 93 18
                                    

Ngừng một chút, Dược ma lại nói tiếp.

"Tấm lòng của minh chủ ta dành cho ngài, ắt hẳn ngài còn tường tận hơn ai hết."

"Y muốn cách xa ngài, âu cũng là vì y quá yêu ngài mà thôi..."

Lý Liên Hoa nghe xong mấy lời của lão, im lặng trong phút chốc không nói gì. Đương nhiên tự đáy lòng, y hiểu rõ rằng đoạn tình cảm này của y và hắn, đã không chỉ dừng lại ở hai chữ bằng hữu thông thường nữa rồi. Đầu móng tay bị cà xát đến muốn tướm máu ra, đầu óc quay cuồng không biết đường nào mà lần ra lối thoát.

"Dược ma." Lão bị tiếng gào của Lý Liên Hoa dọa hết hồn làm úp cái cối giã xuống, bất lực lão nói liệu.

"Ấy tổ tông, ông nội, ông ngoại...hết hồn!" "Hây dà, hù chết ta rồi!"

"Ông có xạ hương không?" Lý Liên Hoa kéo cái ghế lại gần rồi vỗ vỗ vai lão hỏi. Nhìn thấy lão gật gật đầu rồi mờ mịt đi vào tủ thuốc lục lọi thì y liền rón rén đi theo.

"Hờ hờ." Y đang ngắm nghía thử có thứ gì tốt hay không,  chợt nhìn thấy một hộp sứ bé xíu nằm trong góc.

"Ây dô, trượt tay mất tiêu.." Y mở ra xem thử, liền hài lòng mà bỏ vào ống tay.

Dược ma không để ý mấy, lui cui tìm đồ đưa cho y, đồ vừa đưa đến tay đã thấy người vội vàng đi mất. Lão nhìn đi nhìn lại hộc thuốc, cứ nghĩ mình hoa mắt khi thấy thiếu thiếu thứ gì.

"Này....này Lý đại nhân, ngài lấy long diên hương làm gì vậy hả?!"

Dược ma nói vọng với cái dáng người vừa mới rời khỏi, y giơ bàn ngón tay lên vẫy vẫy chào tạm biệt, còn quên không ngả ngớn mà quăng lại một câu.

"Trượt tay, trượt tay thôi!"

Dược ma: "..." Có thật sự là trượt tay không vậy?

Lý Liên Hoa lấy được đồ mình cần thì ung dung đi một mạch xuống phòng bếp. Mấy hạ nhân bị tiếng động ở cửa bếp đánh động mà đồng loạt ngước lên nhìn.  Người đứng ở cửa vận lên mình bộ xiêm y màu lam nhạt, mái tóc đen dài được y búi lên một nửa bằng cây trâm cài trúc, tổng thể nhìn thuần khiết mà thanh tao.

"L-Lý đại nhân..?!" Một thị nữ đêm qua bị Địch Phi Thanh gọi vào thay nước nhận ra y nên cất tiếng gọi đầy mơ hồ.

Mấy người còn lại trong phòng bếp nghe thấy thế liền trố mắt há mồm, vội vội vàng vàng quỳ xuống hướng ra phía cửa cung kính lễ chào nam nhân kia.

Lý Liên Hoa: "..."

"Đứng lên hết cả đi, sao mấy người các ngươi cứ thích quỳ lên quỳ xuống thế hả? Làm ta sợ tổn thọ muốn chết luôn, hừ."

Người đàn ông bụng bự nhất trong mấy người đang quỳ- đầu bếp bèn lên tiếng phân minh.

"Thưa Lý...Lý đại nhân, là Địch minh chủ dặn dò thuộc hạ.."

"Dặn cái gì?" Y nghe không rõ nên hỏi lại.

"Thưa.." Hắn ngập ngừng e dè không dám nói, sợ lỡ may bị minh chủ phát hiện, sẽ bị đem ra xử phạt mất. Lý Liên Hoa nhắm mắt, bĩu môi, bộ dáng không kiên nhẫn mà lặp lại.

[Liên Hoa Lâu] Nhà Có Quá Trời NgườiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ