10.1

3.4K 77 9
                                    

Thời điểm Vương Minh Hiên tới tìm, tôi đang tẩm liệm cho một ông cụ hơn tám mươi tuổi, hắn đột nhiên xông tới, ngón tay đang nhét bông gòn chặn hậu môn của tôi suýt chút đâm vào.

Người nhà vốn định nổi trận lôi đình, nhưng đối mặt với khuôn mặt tươi cười dịu dàng của Vương Minh Hiên, bọn họ chỉ khách sáo mời hắn ra ngoài.

Chỉ cần liếc nhìn một cái, tôi lập tức nhận ra hắn.

Sự rung động thời trẻ có lẽ thật sự khắc ghi cả đời.

Sau khi bịt các khiếu và tẩm liệm cho thi thể, tôi bảo con cháu khiêng xác vào quan tài, đặt một trứng lên miệng rồi lấy khăn tay trùm lên mặt, chỉnh lại cái chăn chữ thọ.

Không biết Vương Minh Hiên nói gì với người nhà, một người lạ như hắn vậy mà có thể đứng xem.

Liệm xong, lúc tôi ra ngoài rửa tay bằng gừng, hắn cầm bình giấm đứng bên cạnh nói: "Thời đi học anh đã ngưỡng mộ em và bà Hoắc biết những thứ này, hôm nay tận mắt thấy em tẩm liệm bịt các khiếu cho người chết, đúng là gan dạ cẩn thận."

Tôi lo chuyên tâm lấy gừng chà xát từng kẽ ngón tay, lời hắn nói rõ ràng là để gợi lại ký ức năm xưa.

Tôi được bà Hoắc - một người chuyên thu gom đồ chôn cất - nhặt ở nghĩa trang sau làng, khi đó bà đã ngoài sáu mươi, bà định cứu mạng tôi trước rồi mới tìm người nuôi nấng.

Nhưng khi nghe nói tôi được nhặt từ nghĩa trang, nghĩ tới lời đồn xà yêu hồ yêu trốn trong các ngôi mộ hoang tằng tịu với con người để sinh con đẻ cái, không ai chịu nhận nuôi tôi.

Hết cách, bà Hoắc chỉ đành nuôi tôi, tôi theo họ bà, tên Hoắc Vân.

Từ nhỏ tôi đã theo bà đi tẩm liệm, có lúc rối ren, bà sợ tôi chạy lung tung, trực tiếp đặt tôi ngồi trong quan tài chơi.

Sau khi có nhiều tình cảm, thấy tôi mải mê nhìn người ta đọc sách, bà chỉ có thể cho tôi đến trường.

Nhưng bà là người tẩm liệm nổi tiếng ở khu vực đó, do vậy ai cũng tránh tôi, không muốn làm bạn cùng bàn với tôi, nói trên người tôi có mùi như xác chết.

Tôi chưa từng có bạn bè, lên cấp hai thời điểm tự giới thiệu bản thân, mọi người cười nhạo ngay trước mặt tôi, nói tôi là con quái vật trốn khỏi mộ, ngủ trong quan tài từ nhỏ.

Chính Vương Minh Hiên đã đứng ra bảo vệ tôi, sau đó còn chủ động tới gần tôi, hỏi tôi và bà Hoắc khi tẩm liệm có sợ không, khi liệm có gì cần chú ý không.

Thiếu niên có khuôn mặt như ánh mặt trời chủ độn đến gần, không rung động là chuyện không thể.

Nghĩ đến đây, tôi vươn hai tay về phía Vương Minh Hiên, ý bảo hắn đổ giấm lên, cười hỏi: "Nghỉ hè anh không cần đi thực tập sao? Về quê có chuyện gì à?"

Vương Minh Hiên đang đổ giấm bỗng trượt tay, lúng túng nói: "Anh đến để mời em đi tẩm liệm."

Tôi nghi ngờ nhìn hắn.

Đối với đám tang bình thường, người lớn trong gia đình sẽ ra mặt mời bà Hoắc, một sinh viên còn chưa ra trường như Vương Minh Hiên một mình tới tìm tôi, nhìn hắn còn chột dạ như vậy...

Yêu phu thú thân: Bách vô cấm kỵ - Khát VũNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ