09

1K 131 20
                                    

"em thích anh!" trung hiếu cố làm vẻ mặt bình tĩnh nhất có thể, nhưng trái tim nó thì như sắp nhảy tót ra khỏi lồng ngực.

"hả?" thanh an tròn mắt nhìn nó, anh vẫn chưa load được câu nói đó.

"em thích anh!" nó lặp lại câu ấy một lần nữa, một cách chắc nịch.

hai tai thanh an đỏ hết cả lên, đôi mắt lộ rõ sự ngạc nhiên lẫn chút rung động. không phải chỉ vừa mới gặp nhau hơn 1 tuần thôi sao?

"anh... anh..." anh ấp úng không thể cất lời.

"anh đừng nói gì hết. nghe em nhé!"

thanh an gật đầu. thấy vậy, trung hiếu nói tiếp.

"em thích anh từ lần đầu em gặp anh rồi. lúc anh diễn ở club của bố em. tất cả mọi thứ em làm đều là để gây ấn tượng với anh. giống như lúc mà em gửi tin nhắn lần đầu cho anh á, em cũng chỉ là quá trẻ trâu, muốn gây sự chú ý với anh thôi. nên là... em xin anh, xin anh đừng ghét em, đừng từ chối em. em chỉ muốn bày tỏ thôi, em không có yêu cầu gì cả. anh có thể im lặng, em sẽ tự hiểu, nhưng anh đừng ghét em được không? chỉ cần làm anh em với anh thôi cũng đủ với em rồi! nếu anh không thích em theo kiểu... tình yêu ấy, thì xin hãy để em được ở bên cạnh anh với tư cách một người bạn, được chứ?"

nó nói cả một tràng dài, từ ngữ lộn xộn hết cả lên, nước mắt hai hàng chảy xuống. thanh an chưa bao giờ thấy trung hiếu khóc, kể cả khi bị đánh tả tơi, nó vẫn tươi cười. thế nhưng bây giờ nó lại khóc... vì anh? anh khẽ ôm đầu nó an ủi.

"anh có từ chối em đâu!"

trung hiếu tròn mắt ngước lên nhìn thanh an, anh phì cười xoa đầu nó.

"tuy anh không rõ mình có thích em không, nhưng ở bên cạnh em, anh lúc nào cũng thấy vui vẻ, an toàn."

tới lượt trung hiếu ngơ ngác, nó im lặng cúi xuống nhìn đàn anh đang vỗ về mình.

"anh nghĩ thử một lần cũng không sao..." thanh an ngại ngùng nói.

"thử? thử cái gì?" nó không tin vào tai mình mà hỏi vặn lại.

"thì... thử tìm hiểu nhau... nếu em không đồng ý thì th-"

lại một lần nữa, nó ngắt lời anh, nhưng lần này không phải che miệng bằng bàn tay nữa, mà là một nụ hôn lên má làm anh câm nín luôn.

"e-e-e-em..."  thanh an lắp bắp nói do hoảng loạn quá.

bỗng tiếng trống vào học vang lên, anh nhanh chóng chuồn trước, ở đây thêm nữa thì không biết có thể xảy ra chuyện gì.

"a-anh đi lên lớp đây!" thanh an ngại ngùng chạy thẳng lên lớp, để lại trung hiếu đứng đó cười đến bấn loạn một mình.

.
.
.

thanh an vừa vào lớp cũng là lúc thầy giáo dạy toán bước vào.

"sao mặt mày đỏ vậy?" ngọc chương quay xuống hỏi anh.

"h-hả? đỏ gì đâu?" như bị nói trúng tim đen, anh liền bối rối.

xuân trường đưa tay sờ lên trán thanh an.

"an có bị sốt không vậy? lên phòng y tế không?"

bỗng ngọc chương nằm ì ra bàn, nắm bàn tay xuân trường đặt lên trán mình.

strangelow | justusNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ