Phelim anh vốn là một chàng trai yêu đời nhất mà bạn có thể từng biết đến, anh ấy luôn được mọi người ở trường nhận xét là một kiểu người có thế mang lại cho bạn một nguồn năng lượng tích cực mỗi khi bạn cảm thấy ủ rủ, Phelim sẽ luôn bên cạnh bạn rồi an ủi và động viên bạn! Anh ấy thật sự là một con người tuyệt vời như vậy đó. Không những thế thành tích học tập của anh ta cũng vô cùng đáng tự hào. Sẽ chẳng phải nói quá nếu gọi anh là một người hoàn hảo giữa những con người ngoài kia.
Nhưng đó vốn là chuyện của năm trước thôi...
Mới năm ngoái anh đã phải trải qua cú sốc lớn với việc rằng người em trai sinh đôi của anh, Odley đã gặp tai nạn và rồi phải từ bỏ dương gian khi chỉ mới đang trong độ tuổi 17, sau ngày tang của người em trai mình, thêm hàng ngàn, vạn chuyện xảy đến với anh. Rồi đã chẳng còn ai thấy một chàng trai tên Phelim Shirnold nở nụ cười tựa như hoa ngày xuân chớm nở nữa, vì ngày mưa rào hôm cuối hè kia đã mang đi người thân cuối cùng của anh...
Dần dà học lực của người con trai họ gọi là "hoàn hảo" đó bắt đầu tuột dốc không phanh, thậm chí những buổi học anh cũng chẳng còn có mặt đầy đủ... Và rồi chẳng còn ai thấy anh đến trường nữa, chẳng còn ai thấy được một người con trai cùng nụ cười tỏa nắng kia tươi cười khi những buổi chiều tà nữa. Vì từ bé anh chỉ có mỗi người em trai là Odley, nên anh thương nó lắm, nhưng mà giờ đây cả người em trai duy nhất anh còn chẳng bảo vệ được mà để thằng bé phải đi mất.
Và rồi...
Vào một ngày đông cuối năm nọ, họ thấy bóng ai người con trai tóc đen màu mang theo ánh mắt đỏ chứa bao sự mệt mỏi cùng tuyệt vòng, Phelim bước chân ra khỏi cửa nhưng chẳng phải để đến trường như ngày trước, mà anh đi thẳng ra biển, là anh ấy đang muốn gieo mình suốt dòng biển lạnh lẽo kia..? Phải.
Phelim đứng trước biển, ngắm nhìn bầu trời xa xăm kia rồi lại quan sát mặt biển hôm nay đẹp đẽ làm sao, chỉ tiếc rằng hôm nay anh phải đến đây để ngắm nhìn vẻ đẹp buổi chiều tà của nó. Giây phút anh bước tiếp về phía trước để dòng nước kia mang anh đi khỏi trần gian tàn khốc này thì từ đằng xa vọng lại, đó là tiếng gọi của một người con trai đang gọi Phelim." NÀY!! ANH ĐIÊN HAY GÌ VẬY"
Tiếng gọi lạ lẫm ấy như ép anh phải quay đầu lại xem đó là ai, Phelim có chút bất ngờ khi anh thậm chí còn chẳng nhận ra người vừa gọi anh đó là ai, người con trai trông trạc tuổi anh nhưng lại có một chiều cao khá là khiêm tốn, cậu ấy mang ánh mắt vàng kim cùng mái tóc xanh màu đang tung bay lên theo làn gió mùa đông kia có vẻ tức giận khi trông thấy anh định tự sát, dù rằng họ còn chẳng quen nhau kia mà? Chưa để đối phương phản ứng thì cậu trai lùn tịt kia tiếp lời.
" Anh có bị điên không vậy? Còn trẻ thế này mà tại sao lại dại dột thế kia?!"" Tôi có quen cậu à...? Tại sao cậu lại quan tâm chuyện của tôi làm gì?"
" Tôi không quen anh, cũng chẳng biết anh gặp chuyện gì, nhưng bản thân còn trẻ thế này mà lại nghĩ đến chuyện tự sát, anh không thấy quá dại dột à?"
" Cậu mặc xác tôi đi, cứ để t-"
Chẳng kể người kia nói hết câu, người con trai nhỏ con kia cắt ngang lời anh bằng một cú tát mạnh thẳng mặt Phelim rồi lại tiếp tục lên tiếng.
BẠN ĐANG ĐỌC
Quyển Sách Không Tên
Romance̴~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ Bạn đang lảng vảng ở thư viện, nơi mà chẳng mấy khi bạn có hứng thú đến chỉ vì bạn thấy rằng đây là một nơi chán òm, trong lúc còn mãi mê lựa những quyển sách thú vị để đọc cho qua thời gian thì bạn gặp được...