"Này, minseok, tao hỏi cái này nếu không phải thì mày quên đi nhá, mày là kiểu...ấy à"
"Ấy cái gì, tao chưa hiểu.''- minseok đang cúi đầu đọc những bình luận sau trận đấu về thành tích của đội, mùa giải vừa kết thúc với một kết quả thật đáng chôn vùi, fan nói rằng đó là hành trình kì diệu của họ khi đi từ top dưới lên đánh bại đội đầu bảng, nhưng như vậy thì có ý nghĩa gì khi đến cuối cùng họ vẫn là kẻ bại trận, họ vẫn là đứng trên mép đá của sự vinh quang chứ chưa thể leo lên đó.
"Thì ấy đấy, mày thích con trai à.''
Minseok giật mình ngẩng đầu lên nhìn thằng bạn ngồi trước mặt mình trên chuyến tàu đi tới chỗ họp hội của lũ bạn.
"Mày bị điên à ?" – cậu tắt điện thoại, gắt gỏng trả lời
"Vậy mà tao cứ tưởng..."
"Sao mày lại nghĩ vậy?"
"Thi thoảng đi xem trận của đội mày, tao thấy mày với bạn cùng đường kia có vẻ thân thiết, thắng trận còn quay ra ôm nhau, nắm tay cười đến vui vẻ, khác hẳn cảm giác vui vẻ đối với bọn tao.''
"Thằng chó này, nghĩ linh tinh gì vậy, chẳng qua cậu ấy là xạ thủ, tao đi hỗ trợ, thắng trận quay ra ăn mừng với nhau là điều bình thường thôi mà.''
"Nhưng mà mấy hành động ấy mày thấy kì cục thật à.''- minseok dè dặt hỏi lại
"Kì thật chứ, tưởng tượng hai thằng con trai mà nhìn nhau cười như thế, rồi còn nắm tay, ôm ấp, tởm chết đi được. May là mày không phải dạng kia ấy, không thì tao không biết phải đối xử với mày thế nào.''
Minseok lúc này cũng chỉ ậm ừ cho qua. Nhưng trong suy nghĩ của cậu thì mọi chuyện đang trở nên hỗn loạn hơn. Kể từ khi vào t1, cậu chưa hề để ý đến những hành động đó, cậu cho rằng đó là một điều hiển nhiên, cho rằng việc minhyung và mình đan tay vào nhau ăn mừng là bình thường, cả việc ôm nhau hay choàng tay qua vai nhau cũng là điều bình thường, hay nói sao nhỉ, từ trong nhận thức cậu không hề bài xích những hành động thân mật đó, mà ngược lại còn có chút hưởng thụ.
Lời thằng bạn vừa nói như một gáo nước lạnh đổ lên đầu cậu, những thứ như vậy thật sự kì cục sao ?
Ting ting
Tiếng thông báo điện thoại vang lên làm cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu, minseok mở điện thoại lên.
"Cậu đến nơi chưa ? Mong rằng cậu sẽ có mấy ngày nghỉ vui vẻ, rồi quay lại tập luyện cùng mình, hi vọng chúng ta sẽ có kết quả tốt hơn ở mục tiêu lớn phía trước.''
Được gửi bởi minhyung
Còn cậu thì sao minhyung, cậu không cảm thấy những hành động của chúng ta có vấn đề à ?
Từ trước đến nay, cậu vốn là người nhút nhát, cậu sợ những ánh mắt quan sát, những lời nhận xét không tốt đổ dồn vào mình. Đã không ít lần, cậu trở thành tâm điểm của những chủ đề bàn tán trên mạng xã hội, họ mổ xẻ những sai lầm, những cú vấp cỏ, những hành động vô duyên vô cơ mà chính cậu cũng chẳng hiểu tại sao nó lại diễn ra ở những trận đấu quan trọng. Hay đỉnh điểm là những giọt nước mắt của cậu rơi xuống tại trận chung kết thế giới khi đó, cậu cảm nhận được là mình đang khóc, rất nhiều, tựa như những đợt sóng thần của nami, cậu không thể ngẩng đầu lên vì biết ngay lúc này là hàng trăm những chiếc camera đang đợi để bắt lấy khoảng khắc đáng đi xuống địa ngục của cậu. Cậu vẫn còn nhớ, sau thất bại đó, cậu đã khó khăn để vực dậy. Ngày ngày trôi qua, có thêm hàng trăm hàng nghìn những bình luận nhắm tới cậu, nhưng không hiểu sao, cậu vẫn đọc chúng hàng ngày, nhiều khi minseok cảm thấy rằng cậu đang tra tấn chính mình, tra tấn cho sự thất bại mà mình đã gây ra.
BẠN ĐANG ĐỌC
La tristesse ne durera toujours.
FanficThời gian sẽ là phương thuốc tốt giúp phục hồi tất cả, rồi chúng ta sẽ chỉ nhớ rằng lúc đó bản thân đã rất đau, nhưng không còn nhớ cơn đau đó như thế nào nữa rồi. ------------------------------------ người viết: kim truyện mang hơi hướng hiện thực...