Fic: Totoro’s Smile
Author: norin_luv aka Con mèo nhỏ của dòng họ Hwang
Pairing: Taeny
Rating: K+
Category: love story ^ ^
Status: Oneshot - Complete
Summary: làm gì không quan trọng, miễn sao Totoro lại mỉm cười hạnh phúc là đủ
Note: fic được viết theo Taeyeon's pov và phần in nghiêng là quá khứ
For all rds: Fic này là dạng chính truyện, nghĩa là nó chỉ như một câu chuyện kể với những hồi tưởng và hiện tại đan xen, không drama đẫm nước mắt, không câu chữ cầu kì hay nội dung phức tạp ấn tượng gì, fic là một câu chuyện tình giản dị và ấm áp giống như cảm giác của mình dành cho couple mình yêu thích nhất trong Soshibond - Taeny. Vì thế mình mong mọi người đọc fic cũng giống như nhấm nháp 1 ly coffee trong một buổi chiều thư giãn êm đềm vậy. Thay cho lời chúc mừng sinh nhật tới our wangjanim (giờ Hàn là qua ngày 9/3 rồi), xin gửi tặng các Locksmith một 1shot nho nhỏ gọi là gợi nhớ 1 số mm của Taeny từ xưa tới giờ ^ ^. À và theo giờ VN thì vẫn là ngày 8/3 nên mình chúc mọi người ngày Quốc tế phụ nữ vui vẻ nhé. Enjoy it!Totoro's Smile
- Một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại nhau…
Giọng nói cậu mơ hồ, trống rỗng và đầy chia ly. Ánh mắt cậu dường như không dám chạm vào cái nhìn tôi. Nụ cười cậu là một cái gì đó ảo ảnh mờ đục. Cậu đang nói dối.
- Tại sao?
- Chỉ là hiện giờ chúng ta còn quá trẻ…
- Không…không…
KHÔNG.
Tôi bật dậy với khóe mi ướt nước. Đến cả trong giấc mơ, tôi cũng không thể níu giữ cậu được.
Tôi nhớ mãi một ngày nào đó vào giữa lúc nụ hoa e ấp chớm nở, cậu cùng làn gió mùa xuân mát lành bay đi mất.
Giữa con đường tấp nập những bước chân vội vã, trái tim tôi là mùa đông lạnh lẽo của những kỉ niệm không tên.
Cậu đi rồi, chỉ còn mình tôi với nỗi nhớ xa xăm mà có lẽ sẽ rất lâu sau đó tôi mới quên được.
Và tôi nhận ra tôi đã sai.
Tôi vẫn chẳng thể quên cậu sau từng ấy năm. Nhưng tôi cũng chẳng phiền lòng, tôi vẫn sẽ để cậu ở một ngăn nhỏ trong trái tim để biết tôi đã từng yêu cậu say đắm đến nhường nào. Ít ra tôi cũng không bao giờ phải nói hối tiếc vì tôi đã yêu cậu bằng tất cả những gì tôi có. Rồi một ngày nào đó, khi ai đó hỏi về tình yêu, tôi sẽ mỉm cười mà rằng “Tôi đã luôn có một người yêu rất tuyệt vời. Cậu ấy…”
…
- Ike, tối nay ra ngoài với tớ nhé – đồng nghiệp nhoài người qua vách ngăn để rủ rê tôi. Họ thích gọi tôi bằng nickname đó thay cho Taengoo vì họ nói như thế thì tôi sẽ bớt nhỏ nhít hơn trong mắt họ (?)
- Tớ không chắc nữa. Có gì tớ sẽ gọi cho cậu sau nhé – tôi mỉm cười rồi lại vội vã chụp ngay tai nghe vào. Có vài thứ cần hoàn hoản trước tối nay.
- Không được viện cớ này nọ nữa đâu đấy – đồng nghiệp đã bước được vài bước nhưng lại chợt quay lại đe dọa – đừng cô đơn như vậy nữa Ike à, không đáng mà.
Tôi cười trấn an. Có vẻ tối nay sẽ là một đêm rất dài.
Tôi kết thúc bản thu vào lúc 9 giờ hơn. Ngán ngẩm nhìn đồng hồ, tôi e là mình lại phải chuẩn bị vài lý do hợp tình để đồng nghiệp không làm mặt lạnh vào ngày mai rồi.
“Hey cho tớ xin lỗi nhé. Tớ…”
“Không xin lỗi gì hết Ike. Cậu phải tới đây ngay”
Tôi để ống nghe ra cách xa nửa mét để không phải tốn tiền thay màng nhĩ mới. Chúa ơi, thậm chí là cơ chế vận động của dạ dày sắp cào chết cái bụng rỗng của tôi tới nơi rồi đây mà cô còn phải đi gặp người bạn ồn ào của mình. Thôi thì tôi sẽ cố nhét một ít đồ ăn linh tinh nào đó trên đường lái xe tới đó vậy.
- Ike, cậu tới rồi.
- Yah cậu muốn la to cho cả thế giới này biết à – tôi gắt khi tất cả mọi người trong quán đều quay lại nhìn tôi. Tôi vẫn thường thích sự yên tĩnh hơn.
- Ngồi xuống đi nào.
Tôi chợt nhận ra bàn uống nước có tận 4 ghế. Đồng nghiệp sẽ không ngốc tới mức bày ra trò gặp gỡ để giới thiệu ai đó cho tôi sau vụ thảm họa lần trước đó chứ. Nếu mà thế thật thì tôi sẽ thái lát cậu ra ngàn mảnh để chấm muối tiêu ăn với xà lách ngay tại chỗ.
Người đàn ông trong chiếc áo sermi lịch thiệp đứng dậy đưa tay chào.
- Cô là Kim Taeyeon phải không? Tôi là Min Dong Hyun, con trai của chủ tịch Min. Tôi sắp làm việc tại công ty của chúng ta nên tôi đã xin buổi hẹn này đấy.
- Chào anh. Thật là thất lễ vì đã để anh phải chờ - tôi bắt tay rồi ngồi xuống ghế. Hóa ra tối nay đồng nghiệp của tôi sẽ không chết dưới tay tôi như tôi đã tưởng.
Tôi trò chuyện một chút với Dong Hyun trong lúc chờ nước uống được mang ra. Anh là một người đàn ông hiền lành, nhã nhặn và lịch sự như chủ tịch Min. Đó là cảm nhận ban đầu thông qua việc anh có vẻ đặc biệt quan tâm tới tôi. Ừh thì suy cho cùng tôi cũng là người phụ trách chính cho các vấn đề âm nhạc của công ty mà. Hi vọng tính cách đó và việc đi du học nhiều năm ở Mỹ sẽ giúp anh ấy có những quyết định đột phá trong việc quản lý.
Không khí đêm nhẹ nhàng lan tỏa khiến tất cả mọi người đều thoải mái tận hưởng. Chiếc ghế trống còn lại đã không còn là nỗi bận tâm của tôi nữa. Một bàn trang trí thì sẽ chẳng bao giờ để ghế lẻ, có lẽ chỉ là một số chẵn tình cờ khác thôi. Tôi đã nghĩ vậy cho đến khi Dong Hyun lên tiếng:
- Fany, anh ở đây.
Fany…Tiffany…những thanh âm dễ thương quen thuộc lanh canh gõ vào trí nhớ của tôi. Người hát tình ca lãng mạn đã luôn viết lên những giai điệu đẹp để tô vẽ cho cuộc tình trong mơ của chính mình mỗi đêm. Ở thế giới tưởng tượng đó, tôi chưa bao giờ nghĩ tôi sẽ gặp lại cậu như thế này. Vậy là sau từng ấy năm chờ đợi, cậu đã trở về. Trong vòng tay của một người khác.
Nụ cười vầng trăng khuyết quen thuộc của cậu vội tắt khi nhận ra tôi. Cũng chẳng có gì khác biệt lắm ngoại trừ việc cậu đã không còn đáng yêu nữa, cô bé dễ thương ngày nào giờ đã là tiểu thư xinh đẹp rồi.
- Fany, đây là Taeyeon và Sunny. Họ là người phụ trách âm nhạc của công ty ba anh. Taeyeon, Sunny đây là Tiffany, bạn gái của tôi. Cô ấy vừa về Hàn nên không quen múi giờ của bên đây, xin lỗi vì sự bất tiện.
Tôi và Sunny cười gượng. Chúng tôi thậm chí còn cần phải được giới thiệu với nhau sau nhiều năm thân thiết đến vậy, cuộc sống này quả thực là luôn tồn tại nhiều thứ bất ngờ.
Tôi ngồi đối diện với cậu trong một hình dung về quá khứ.
- Sao lại phải ngồi bên cạnh như thế này, thật khó cầm đũa quá đi mà – cậu mè nhèo bằng cái aegyo chết người thường thấy.
- Ngoan nào, thì cậu cứ ngồi đây đi, có sao đâu.
- Taeyeon~~~
Cậu sẽ chẳng bao giờ bỏ qua chuyện gì cho tới khi nghe được lời giải thích. Chết tiệt thật, tôi cứ mắc bẫy cậu hoài. Tiffany và một số cô gái nữa (tôi nghĩ vậy) chẳng bao giờ hiểu vì sao những người yêu nhau phải ngồi cạnh thay vì ngồi đối diện cả. Tôi cũng đã từng thắc mắc về cái sự bất tiện khi không mặt đối mặt, lời đối lời như thế trước khi quen cậu ấy. Nhưng khi mọi thứ đã rồi, tôi lại hành xử như những người đã có chủ khác một cách rất ư tự nhiên.
- Tớ cũng chẳng biết, chỉ là khi cậu ngồi cạnh như thế này, tớ có thể dễ dàng chăm sóc cậu hơn. Fany của tớ dễ vỡ quá – tôi trêu cậu ấy. Mỗi khi nhìn thấy vẻ mặt phụng phịu của cậu ấy, tôi đều cảm thấy vui mà chẳng vì lý do gì.
- Tớ cao hơn cậu và nặng hơn cậu đó – cậu nhìn tôi đầy vẻ đe dọa.
- Nae nae vì thế tớ càng phải ngồi cạnh cậu vì lỡ có ai bắt nạt thì cậu còn bảo kê cho tớ nữa chứ.
- Yah.
Cậu ấy lại sắp chuẩn bị nổi giận rồi kìa, nhìn muốn cưng quá đi. Tôi thích cậu ấy như thế, nồng nhiệt, ồn ào, dễ giận và hay cười. Trong mắt tôi, cậu ấy là tất cả nhưng trong lời nói của tôi, cậu ấy là vô giá (không có giá trị). Tôi cứ luôn trái ngược với bản thân như thế với cậu ấy, dù tôi yêu cậu ấy đến hơn cả bản thân mình thì nhìn vào bề ngoài, người ta cũng chỉ thấy tôi luôn làm cho cậu ấy buồn. Tôi không giỏi thể hiện cảm xúc trong khi cậu ấy là người thích mọi thứ rõ ràng. Giống như việc tôi thích cậu ngồi bên cạnh vì tôi muốn lúc nào hai đứa cũng luôn gần sát nhưng tôi không biết diễn tả ý nghĩ đó. Tôi viết rất nhiều ca từ bay bổng nhưng đứng trước cậu ấy, tôi lại là kẻ bất lực với khả năng ngôn ngữ của mình.
- Taeyeon.
- Huh? – tôi trượt ra khỏi kỉ niệm nhỏ bé của mình khi ba người còn lại đang nhìn tôi chăm chú.
- Em có làm sao không? – Dong Hyun lo lắng hỏi. Chắc anh sợ tôi làm việc nhiều quá nên bị choáng.
- Em xin lỗi, em có vô tình bỏ qua chuyện gì vui không?
- Sunny nói em và cô ấy là bạn của Tiffany trước đây à. Tình cờ thật đấy – anh trở lại hào hứng.
Tôi mỉm cười. Nụ cười hoàn toàn thật lòng.
- Vâng, tụi em khá thân trước khi cậu ấy qua Mỹ đó.
- Tuyệt quá! Vậy thì tụi em sẽ nhẹ tay với anh rể tương lai chứ?
- Dĩ nhiên rồi.
Tôi ngạc nhiên về bản thân mình nhiều lắm. Nếu là lúc trước hẳn tôi sẽ mặc kệ anh chàng của cậu mà làm loạn lên nhưng bây giờ thì tôi đang ngồi đây và đón nhận anh ấy như một người bạn mới. Nó không có nghĩa là tôi đã hết hay ngừng yêu cậu, nhưng nhìn thấy cậu rực rỡ trong chiếc váy trắng bên cạnh một người đàn ông tốt, tôi thấy hạnh phúc hơn là đau khổ. Tôi đã rất cao thượng đúng không?
Chúng tôi chia tay nhau chỉ sau 10 giờ một chút vì mọi người nghĩ là tôi cần nghỉ ngơi nhiều hơn. Tôi thong thả tiến ra xe với nhiều suy nghĩ và bị gọi lại.
- Taeyeon-shi.
- Sao vậy Dong Hyun oppa?
- Có lẽ hơi kì lạ khi đề nghị điều này nhưng em có thể giúp anh về Fany được không?
- Cậu ấy có vấn đề gì à?
- Không phải. Chỉ là cô ấy mới nhận lời yêu anh trước lúc về Hàn Quốc mà em lại là bạn thân của cô ấy nên anh muốn hiểu về cô ấy nhiều hơn.
- Àh em hiểu rồi. Okay, em sẽ giúp anh.
- Thực sự rất biết ơn em về mọi thứ. Gặp lại em ở công ty ngày mai nhé.
- Vâng bye bye anh.
Tôi ngồi lặng trong xe rất lâu trước khi đánh xe ra khỏi bãi. Tôi chẳng biết tôi đang nghĩ gì nữa, chỉ là có quá nhiều thông tin đến cùng một lúc mà trong nhất thời tôi không giải quyết hết được. Tiffany là cô gái duy nhất trên đời tôi tự tin mình hiểu rõ, nhưng chia sẻ nó với tình yêu là điều tôi không bao giờ nghĩ mình sẽ làm. Nhớ lại vẻ mặt của Dong Hyun, tôi lại không thể từ chối người đàn ông tốt đó được. Kế hoạch cưa đổ trái tim Tiffany Hwang lại được bắt đầu, một lần nữa.
…
Câu hỏi: Tiffany thích gì?
Trả lời: Màu hồng, Totoro, nhà thờ, móng tay, shopping, giày cao gót,…và có một thứ mà tôi khá chắc chắn đó là cậu ấy thích nựng má tôi. Cậu ấy nói tôi giống như là baby của cậu ấy vậy.
Câu hỏi khác: họ Hwang không thích gì?
Trả lời: sâu bọ, các món ăn sau chế biến vẫn còn mắt, những người kiệm lời và ít bày tỏ như tôi chẳng hạn, đặc biệt là cô ấy rất ghét việc trễ giờ - là thứ mà anh chàng người yêu của cậu ấy chuẩn bị làm tới đây.
Dong Hyun có một ngày đầu tiên không tệ trong ấn tượng của mọi người nhưng áp lực con trai chủ tịch khiến anh không ngừng làm việc được. Tôi cũng thường làm việc trễ nhưng khi ngẩng đầu lên và thấy đèn phòng anh ấy còn sáng, tôi thở dài.
- Anh không hẹn hò gì với Fany hôm nay chứ? – tôi vào phòng và hỏi như thông báo.
- Oh my God – anh nhìn đồng hồ rồi bắt đầu hoảng loạn – chết rồi, đã quá nửa tiếng đồng hồ rồi.
- Anh nên nhanh lên vì cậu ấy có thể trở nên cực kì đáng sợ khi bị bỏ đói đó.
- Anh đi ngay.
- Hãy trả lời tin nhắn và điện thoại của cậu ấy, cho cậu ấy thời gian chính xác sẽ tới để cậu ấy không lo lắng. Trên đường đi hãy mua cho cô ấy một con Totoro màu hồng và nói rằng anh đã trễ giờ thật nhưng một phần là do anh phải tìm một thứ. Nếu cô ấy tò mò hỏi cái gì thì hãy trả lời là tìm nụ cười Totoro và tặng con cú mập đó cho cô ấy. Anh nên tỏ ra thực sự hối lỗi và sẵn sàng chịu mọi hình phạt. Cô ấy sẽ không giận lâu đâu. Àh nhớ coi lại bộ dạng nữa, cậu ấy sẽ nổi điên nếu anh gặp cô ấy như thế này – tôi nói một tràng dài.
Dong Hyun chạy biến ngay sau cảm ơn tôi rối rít. Tôi tin là anh ta sẽ làm tốt thôi vì cậu ấy chằng bao giờ giận ai lâu được. Còn tôi thì vẫn luôn suy nghĩ thật thấu đáo nhưng hành động thì chẳng bao giờ được tốt như vậy. Tôi sẽ tắt luôn điện thoại, chạy tới nơi với vẻ nhếch nhác làm cô ấy và đôi khi là bạn cô ấy nhìn tôi như người ngoài hành tinh. Và tôi thì dường như chằng bao giờ có duyên với con cú mập nham hiểm ấy vì tôi thường quên béng nó sau khi xỏ giày vào. Totoro à, sau nhiều năm hận mày, bây giờ thì cho tao xin lỗi vì đã bỏ lỡ mày thường xuyên như vậy. Nhưng tao cũng sẽ không mua mày đâu vì mày làm cho tao bị ám ảnh bởi cái nụ cười ấy. Giống Tiffany.
Tôi về nhà, chẳng buồn tắm rửa mà lựa cho mình một góc ngoài lan can. Buông thõng hai chân qua những kẽ hở, tôi bỗng muốn nghe nhạc hơn. Làm ở công ty âm nhạc nổi tiếng, là người chỉ đạo nghệ thuật và luôn chọn âm nhạc là người bạn đồng hành trọn đời nhưng tôi không bao giờ ngán nó cả. Chiếc ipod màu tím chạy ngẫu nhiên chợt playback vào đúng bài hát xưa cũ. Cả chiếc earphone màu hồng cũ kĩ cậu tặng tôi theo năm tháng cũng đang chìm vào những kí ức xa xôi.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Oneshot] Totoro's Smile [Taeny]
FanfictionKhông cần biết phải làm gì, chỉ cần được nhìn thấy nụ cười Totoro trên môi cậu là đã đủ rồi!