Lần đầu cậu biết tới anh là qua lời kể của "cha", cha bảo rằng anh là một người kì lạ, một kẻ cọc cằn đáng sợ. Nghe vậy thì cậu cũng sợ lắm, sợ anh sẽ làm hại Lynette của cậu.
___Lần thứ hai cậu biết tới anh lại là qua lần gặp mặt vô tình. Hôm đấy anh tới tìm cha có việc.
Lúc ấy cậu đang biểu diễn màn ảo thuật mới nghĩ ra cho Freminet cùng lũ nhóc trong nhà. Vô tình anh bước vào, làm cả đám giật mình. Cậu cũng bất ngờ mà làm rơi đạo cụ xuống chân, thấy đau thì cũng không nhịn được mà kêu lên một tiếng. Lũ nhóc nghe vậy thì cuống cả lên, chạy lại hỏi han cậu đủ đường.
Anh thấy ồn thì có vẻ cáu, liền tiến lại phía cậu, quát lớn khiến bọn nhỏ hoảng sợ mà lùi ra. Cậu cố lùi lại về phía sau càng xa càng tốt, vừa lùi vừa kêu mấy đứa chạy đi. Anh có vẻ chẳng phải người tốt gì cả, cứ nghĩ sẽ bị anh đánh cho bầm dập mất!
Vậy mà anh lại ngồi xuống, nhẹ nhàng kiểm tra cái chân bị thương của cậu.
Anh vừa kiểm tra vừa làu bàu, mái tóc tím rũ xuống cùng đôi mắt chàm nhạt huyền bí, tô điểm thêm là màu đỏ đậm nơi đuôi mắt.
Hình ảnh ấy khiến trái tim cậu trai trẻ bỗng loạn nhịp...
"Đứng dậy được không?"
Vừa nói anh vừa đưa tay ra trước mặt cậu. Thấy thế cậu cũng có chút ngại ngùng, nhưng rồi vẫn nắm lấy tay anh mà đứng dậy.
"Cảm ơn a-"
"Nhóc biết phòng của Arlecchino không?"
"Có ạ..."
"Vậy dẫn tôi đến chỗ cô ta đi."
Nói rồi anh liền quay lưng bước đi, còn cậu thì ngơ ngác nhìn bóng lưng anh, mãi mới sực tỉnh mà gọi với theo anh.
"Anh tên gì vậy ạ?"
"Scaramouche, gọi Scara cũng được. Mà nhóc tính đứng đấy đến bao giờ?"
Cậu vội chạy theo anh, hớn hở giới thiệu về bản thân mình như đứa trẻ.
"Em là Lyney, một ảo thuât gia!"
Có vẻ anh không giống lời cha kể lắm.
___Lần thứ ba cậu gặp lại anh, cũng lại trong căn phòng ấy, nhưng lần này lại khác. Anh đứng tựa đầu vào cửa, im lặng xem màn ảo thuật của chàng ảo thuật gia đại tài, đợi cho đám nhóc nhận ra thì mới hừ nhẹ mấy tiếng. Chúng cũng hiểu chuyện mà chạy ra ngoài hết, để lại anh cùng cậu trong căn phòng nhỏ.
"Anh lại đi lạc à?"
"Ừ"
"Để em dẫn anh qua phòng cha nhé!"
Anh chỉ gật đầu rồi bước ra ngoài cửa, còn cậu lại lật đật chạy theo sau. Anh đi trước còn cậu đi sau, tự nhiên chẳng biết ai là người dẫn đường nữa. Thi thoảng cậu lại hỏi anh vài câu: "Hôm nay anh đến làm gì thế?", "Anh thấy màn ảo thuật vừa nãy thế nào?",.... Anh cũng chỉ trả lời cho có lệ rồi cả hai lại rơi vào im lặng, chỉ còn tiếng bước đi của hai người.
"Anh ơi đi nhầm hướng rồi..."
Nghe cậu nói thế thì anh chỉ "ừ" nhẹ rồi bước sang hướng bên cạnh. Được một lúc cậu lại nhắc anh, cứ vậy mà nhắc cho đến lần thứ tư thì anh lớn tiếng mắng cậu.
BẠN ĐANG ĐỌC
LynScara || Chú mèo nhỏ trong mũ của chàng ảo thuật gia
Fanfictionlyney 𝚡 scara • Title: Chú mèo nhỏ trong mũ của chàng ảo thuật gia • Warning: OOC, Bl. _ Mọi tình tiết trong truyện đều không phải thông tin thật. (trừ Căn nhà hơi ấm) ❗️Không đục thuyền dưới mọi hình thức. ❗️Truyện chỉ được đăng trên Wattpad, vui...