Tôi thích cậu nhiều lắm Kuroba Kaito, nhưng không biết phải làm sao. Mỗi ngày đến lớp được nhìn thấy cậu, lòng tôi cảm thấy mãn nguyện nhưng đồng thời cũng cảm thấy nặng trĩu. Tôi muốn nhiều hơn là chỉ ngắm nhìn cậu từ xa, lâu lâu nói chuyện với cậu được đôi ba câu xã giao tầm thường.
Nhưng tôi đã không phải chờ đợi quá lâu, cơ hội chợt xuất hiện ngay tầm mắt.- Kudo đến lượt cậu hỏi Kuroba đấy! - một người bạn huých vai tôi nhắc nhở
- À ừ tôi biết rồi... Kuroba, thật hay thách?Kuroba suy nghĩ một hồi rồi quyết định chọn sự thật. Trong muôn vàn câu hỏi và kịch bản mà tôi đã tự soạn ra, tôi quyết định hỏi loại đồ ăn mà cậu ấy thích nhất là gì.
- Hmmm, tớ khá là thích đồ ngọt đó Kudo!
À vậy là cậu ấy thích đồ ngọt, chúng cũng khá là hợp với tính cách của cậu đó chứ, phải không Kaito?
Người ta thường hay nói con đường ngắn nhất để đi đến trái tim của một ai đó là thông qua dạ dày. Vậy nên việc biết được Kaito thích ăn gì đối với tôi giống như là vô tình vớ được vàng. Với đầu óc thông minh, nhanh nhạy của một thám tử tôi đã lên một kế hoạch dài hạn hòng dành được trái tim của cậu bạn ảo thuật gia tôi thầm thích.
Sáng hôm sau, tôi thức giấc khá sớm. Nhanh chóng sửa soạn gọn gàng, tôi bước ra khỏi nhà và đến một cửa hàng tiện lợi cách đó không xa. Lượn qua lượn lại một hồi, tôi quyết định chọn một thanh KitKat vị nguyên bản, dự định mỗi ngày sẽ tặng cho cậu ta một loại khác nhau.
Có thể các bạn độc giả đã đoán được (nếu không thì cũng chẳng sao) rằng kế hoạch "đi đến trái tim Kaito thông qua dạ dày" chính là mỗi ngày mua tặng cho cậu ta một món đồ ngọt bất kì cho đến khi nào cậu ta nhận ra tình cảm của tôi, hoặc tệ hơn là cảm thấy tôi thật quái đản và né tránh. Tôi đã cược tất cả và canh bạc này, được ăn cả ngã về không!
Việc quan trọng bây giờ là phải tìm đủ mọi loại lý do để hợp lí hoá việc tặng quà này!
Vừa bước vào cửa lớp, tôi đã thấy Kaito, vẫn như mọi ngày lại đang biểu diễn những trò ảo thuật khiến mọi người trầm trồ. Đợi một lúc khi đám đông đã tản ra bớt, tôi dùng toàn bộ dũng khí mà mình có để tiến lại chỗ Kaito đang ngồi. Cậu ta khá là nhạy bén nên đã nhận ra sự hiện diện của tôi ngay khi tôi vừa đứng bên cạnh bàn của cậu ta.
- Chào buổi sáng, Kudo! Cậu có điều gì muốn nói với tôi sao? - Kaito mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ
- À thì tôi có một thứ này muốn đưa cho cậu - nói rồi tôi đưa tay vào trong túi áo, lôi ra thanh kẹo rồi đưa cho Kaito
- Dịp gì mà cậu lại tặng tôi thế? Nhưng mà tôi không từ chối đâu nha. - Kaito nhận lấy thanh kẹo, gương mặt cậu ta bây giờ còn sáng rực rỡ hơn ban nãy
- Tại nhà tôi có nhiều bánh kẹo quá. Mà một mình tôi thì không thể ăn hết được, tôi nhớ là cậu có nói thích ăn đồ ngọt nên tôi quyết định đem cho cậu
- Không ngờ cậu lại nhớ sở thích của tôi đấy, dù gì cũng cảm ơn nhé Kudo
Đi cùng với lời cảm ơn của Kaito là một bông hồng nhỏ cậu ta đã lôi ra từ đâu đó (có lẽ là trong cổ tay áo). Tôi dĩ nhiên là đã nhận cả lời cảm ơn lẫn bông hồng nhỏ đó, tôi có thể cảm nhận được gương mặt mình đang nóng bừng lên vì ngại. Mong rằng Kaito không để ý đến điều đó.