[Chương 29]

164 7 0
                                    

Mincy lờ mờ tỉnh dậy ánh sáng đột nhiên chiếu thẳng vào mắt làm mắt cô thích ứng không kịp mà nheo lại. Mất một lúc cô mới nhìn rõ được xung quanh, cô dùng sức cố gắng ngồi dậy. Nhìn xung quanh thì thấy đây là phòng mình cô thắc mắc không hiểu sao mình lại có thể vào đây được. Cô đang tính rời khỏi giường thì chưa kịp đi dép vào lập tức ở ngoài của có người quát lên. 

"Nằm Im Đó, Chị Mà Dám Bước Xuống Nửa Bước Em Chặt Chân Chị Đấy"

Kỳ Duyên đứng ngoài cửa quát cô một trận, sắc mặt nàng lúc này rất khó coi trên tay nàng thì cầm theo khay cháo ôm. Kỳ Duyên từ bên ngoài từ từ bước lại gần cô đặt khay cháo lên trên bàn bên cạnh đó rồi ngồi lên mép giường. 

"Chị bao nhiêu tuổi rồi hả mà còn không biết chăm lo cho bản thân. Nếu không phải em tan làm sớm thấy chị vậy thì chị tính chết luôn ở chỗ đó hả. " 

Nàng bực bội búng một cái vào trán cô khiến trán cô hơi đau. Cô dùng hai tay vo lại trán mình khuôm mặt thì phụng phịu trả lời cô. 

"Chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi mà". 

" Vậy chị nói đi có chuyện gì mà chị nằm ngất xỉu ở trước cửa hả." 

Cô lúc này lại nhớ đến chuyện ban ngày tim cô đột nhiên đau rát lên một trận nữa. Cô cố gắng cười với nàng như ko có chuyện gì xảy ra. 

"Tôi không sao em không cần quá lo lắng" 

"Không lo cho em thì lo cho ai đây" 

Nàng nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, cô thì cố gắng tránh né ánh mắt của nàng. Cô nhìn xuống người mình thấy quần áo trên người đã được thay hết cả đột nhiên cô la lên.  "Ahhh.... Quần...quần áo..." 

"À là em thay, không cần kêu lên vậy chứ trên người chị có cái gì mà em chưa nhìn qua hay sao" 

Từng câu từng chữ lọt vào tai cô khiến mặt và tai cô đỏ hết lên, trong lòng có chút lo sợ. *Vậy không lẽ chị ấy nhìn thấy vết sẹo đó rồi* Cô nắm chặt lấy ga giường lo sợ. Nhìn thấy được nỗi lo âu của cô, nàng cũng không nói gì về việc đó liền đánh lái sang việc khác. 

"Quay lại đấy" 

"Hả"  Cô vừa quay lại đã thấy nàng cầm thìa cháo hướng về phía cô. Ánh mắt đầy ân cần và lo lắng nhìn cô. Cô đưa tay ra cầm thìa cháo nhưng nàng không cho cô động tay vào. 

"Há miệng ra"  Cô chẳng thể làm gì đành nghe theo nàng. Kỳ Duyên nhẹ nhàng đút từng muỗng cháo cho cô, nàng múc từng thìa một đưa lên miệng mình thổi cho nó nguội bớt đi mới đưa tới trước môi cô. Cô đón lấy từng thìa cháo của nàng, trong lòng không khỏi dậy lên sự ấm áp đến vô cùng. Bát cháo chẳng mấy chốc đã hết sạch. 

"No chưa vậy" 

"Tôi no rồi, giờ em về đi" 

"Không được giờ này sao em bỏ chị một mình được, nào uống thuốc đi" 

"Không uống đâu đắng lắm" 
Mincy lắc đâu lia lịa kiên quyết không chịu uống, từ trước đến nay cô sợ nhất là việc phải uống thuốc nên cô tìm mọi cách tránh né. Kỳ Duyên nhìn cô khẽ lắc đầu cười trong đâu nghĩ thầm *vẫn không thay đổi được gì, bé ngốc này*

Nàng lấy thuốc cho hết vào miệng mình rồi uống một ngụm nước. Nàng tiến sát mặt lại gần mặt cô đưa tay lên cằm cô quay mặt cô lại đối diện với mình. Rồi hôn lên môi cô. Mincy khá ngạc nhiên muốn đẩy nàng ra nhưng không được, nàng nắm lấy bàn tay cô rồi từ từ đưa toàn bộ thuốc từ bên trong miệng mình sang cho cô. Toàn bộ số thuốc đều đi vào miệng cô rồi từ từ trôi xuống cổ họng. Những viên thuốc đó đối với cô mà nói nó rất đắng và cô cũng rất ghét nó, nhưng không hiểu sao lần này nó lại không có chút mùi vị đắng nào mà thay vào đó là những hương vị rất ngọt ngào có lẽ còn ngọt hơn cả đường, mật.

Kỳ Duyên vẫn chưa vội vàng dời khỏi đôi môi cô mà còn nhẹ nhàng đưa hôn lên môi cô một lúc lâu. 

"Lần sau em cho chị uống thuốc như vậy tiếp nha" 

Nàng dời khỏi đôi môi, nàng dùng ngón trỏ lau đi vết nước miếng trên miệng cô rồi đưa tới miệng mình liếm. Hành động lúc này của nàng hất sức dâm tà lam cô ngượng đến nỗi đỏ bừng mặt lên.

"Đồ biến thái." 

Cô nói rồi nằm xuống giường chùm kín chăn qua đầu. Kỳ Duyên nhìn cô mà cười thỏa mãn. 

------------------------------------------------ 

Hôm nay cô quết định đi mua đồ về nấu cho nàng ăn, lượn một vòng cuối cùng mua đủ những thứ cần thiết để nấu. Nhưng do còn sớm nên cô quyết định đi qua quầy quần áo để mua thêm vài bộ. Quần áo của cô vẫn đủ mặc nếu không phải cái con người "mặt trơ như thớt" kia lấy đồ cô mặc, để bây giờ cô lâm vào tình trạng đồ không có mà mặc như thế này. Cô đi gần đến thì dừng hẳn lại đứng im tại chỗ, ở bên ngoài cô nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đấy đang ở bên trong. Nhưng nàng lại không đi một mình mà đi cùng một cô gái rất xinh đẹp nhưng lại không phải cô gái lần trước mà cô gặp ở quán ăn. Cô đứng như chết lặng tại chỗ không nói gì thêm. Cô cầm điện thoại trong túi xách ra mở lên dãy số quen thuộc. Chẳng đến ba giây đầu dây bên kia đã có người nhấc máy.

"Alo, sao vậy bảo bối nhớ chị rồi hả"  Nàng cười cười lên tiếng trước, cô thì vẫn im lặng đến một lúc lâu sau mới cất tiếng lên hỏi. 

"Em đang ở đâu vậy" 

"Em đang ở công ty chứ ở đâu nữa. Mà chị gọi em có chuyện gì không" 

"Không có gì chỉ là muốn hỏi xem tối nay em muốn ăn gì thôi." 

"Chị nấu món gì chị cũng thích, mà thôi nha em đang làm việc có gì gọi cho chị sau ha, bye bé" 

Nói rồi nàng tắt luôn điện thoại, cô thì đứng ở bên ngoài nhìn vào như chết đứng. Nàng lại đi nói dối cô chỉ vì đang đi với cô gái kia hay sao. Mà cũng đúng cô đã đi 4 năm rồi trong khoảng thời gian đó có lẽ nàng cũng đã qua lại với rất nhiều người, và họ làm chuyện đó rồi cũng nên. Một loạt suy nghĩ đổ dập vào đầu cô khiến cô không chịu nổi nước mắt cứ thế mà rơi ra, cô chỉ biết lặng lẽ quay lưng bước đi...

[TRIỆU DUYÊN] Vợ Nhặt (Cover)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ