Khóe miệng của Vương Nhất Bác đã cong lên như một cái móc, treo món đồ nặng mười cân. Cậu chống tay lên cửa xe, vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ. Mấy phút trôi qua, trong xe vẫn luôn im lặng.
Vương Đình Khang nhìn bóng lưng thẳng đứng của cháu trai, tưởng rằng cậu đang làm giận dỗi.
"Cháu vẫn còn trẻ con phải không? Đến bữa cơm mà cũng muốn làm phiền chú." Vương Đình Khang vươn tay, dùng ngón tay gõ nhẹ vào đầu cậu: "Cái gì cũng phải có chừng mực, phương pháp tốt hiệu quả mới lâu dài, phương pháp giảm cân như kiểu ngược đãi bản thân của cháu là không nên, đến lúc cơ thể không chịu được rồi khóc."
Nếu như trước đây, Vương Đình Khang thấy cháu mình buồn bực thì mềm lòng ngay, dù có lên trời xuống đất, không ăn thì sẽ không ăn. Bây giờ thì không được!
Anh cả và chị dâu đã đặc biệt gọi điện cho anh, đó là về sức khỏe của cậu.
Anh không còn có thể chiều theo ý cậu một cách mù quáng nữa.
"Hiện tại, chú có hai lựa chọn cho cháu, một là đến nhà Tiêu Chiến ăn sáng và ăn tối đúng giờ. Thứ hai, không đi cũng không sao. Ngày mai có thể là ngày thực tập cuối cùng ở kênh tin tức của cháu."
Vương Nhất Bác: "..."
Cậu đang bị đe dọa bằng chính công việc của mình.
Cậu chưa bao giờ nghĩ chú của mình nhìn lại đẹp trai như vậy.
Vương Đình Khang biết cậu mình muốn trở thành một nhà báo như thế nào vì vậy anh không vội vàng mà để cho cậu có thời gian lựa chọn và cân nhắc.
Bên ngoài đang kẹt xe, dòng xe bị mắc kẹt như một cái đuôi rồng dài vô tận. Ánh sáng đầy màu sắc của thành phố, chiếu vào đáy mắt của Vương Nhất Bác, tràn ngập ánh sáng.
Như thể cậu có thể nhìn thấy cả thế giới.
Cậu không biết Tiêu Chiến giờ đang làm gì. Một ý tưởng mới lại nảy ra.
Một lúc sau, xe đã qua được đoạn tắc đường, rẽ vào phía trước là đã đến dưới lầu căn hộ.
Vương Nhất Bác chậm rãi quay người: "Dừng lại ở cửa hàng trái cây trước mặt một chút đi ạ."
Vương Đình Khang đang nhìn điện thoại liền ngẩng đầu: "Cháu muốn mua gì ở cửa hàng trái cây?"
Vương Nhất Bác: "Dạ mua thịt."
Vương Đình Khang nghẹn lời, biết cậu khó chịu, bèn an ủi: "Cháu muốn ăn trái gì? Chú xuống mua cho cháu."
Vương Nhất Bác sợ tốt quá hóa xấu, giọng nói trở nên bình thường: "Cháu không biết chú Tiêu thích ăn loại trái cây gì, cháu sẽ tùy ý mua, dù sao thì cũng không thể đến tay không được. Vì chú nói chú Tiêu rất lợi hại, cháu sẽ liều mình một phen, xem thử ai sợ ai."
Vương Đình Khang thở phào nhẹ nhõm, vị tiểu tổ tông cuối cùng cũng đã chịu thỏa hiệp: "Đến chỗ của cậu ấy ăn là đã cho cậu ấy mặt mũi rồi, không cần mang theo gì cả."
Vương Nhất Bác muốn mua một ít trái cây cho Tiêu Chiến: "Chú ấy là bạn của chú, không phải bạn của cháu, cháu không hiểu rõ về chú ấy. Sau này khi trở thành bạn ăn cơm, lúc đó không cần phải lo lắng nhiều nữa. Cháu không muốn ăn không của chú ấy một bữa cơm, vẫn nên lịch sự chú ạ."
BẠN ĐANG ĐỌC
Này Cháu ! thử yêu chú không?
Historia Cortathể loại: nam x nam Hiện đại, sủng... - Vẫn nhắc lại là nhân vật của truyện vui lòng không mang gán ghép với người thật. - Đọc không hợp có thể bỏ qua và tìm truyện khác. - Trong truyện có tình tiết và sự việc được mượn ý tưởng từ các clip v...