20. Ba đời ba kiếp, muôn vạn nỗi đau

643 39 6
                                    

Trời về tối càng lúc càng lạnh, cái lạnh xâm nhập vào người đủ khiến người ta tê dại da đầu. Những buổi đêm lạnh này đối với nhà không có máy sưởi chẳng khác nào là chịu chết.

Cô co rút mình trong chăn nhưng không tài nào ngủ được, không phải vì cái lạnh xâm nhập vào người. Tiếng gõ cửa vang lên liên hồi trong đêm tối gây cho người ta cảm giác khó chịu. Cô mệt mỏi lê thân mình, kéo cái tủ lớn đang chặn cửa. Cánh cửa không còn bị cản trở mà từ từ hé mở.

Cô ngỡ ngàng nhìn người đàn ông nhếch nhác không tả nổi đang say khướt ngã ngiêng dựa cả thân mình vào tường. Mái tóc vàng chói chang lộn xộn rũ xuống che đi phần trán. Ánh mắt màu đỏ có chút phiếm hồng nơi đuôi mắt, bạc môi mỏng đỏ au mấp máy điều gì đó. Khuôn mặt ngà ngà say, phớt hồng hai bên má làm hắn trở nên quyến rũ câu nhân. Cái dáng vẻ lả lướt yểu xìu này khiến nữ nhân dễ dàng muốn chà đạp đem hắn lột sạch mà ăn.

Tuyết Phượng Khuynh mơ màng nhìn cô. Phải chăng đây là mơ? Bóng dáng mờ ảo luôn hiện trong tâm trí hắn giờ đây đã hiện hữu trước mặt. Cô bao ngày không gặp vẫn đẹp động lòng người như thế. Quần áo trên người đơn giản vì cơn gió bên ngoài thổi vào mà dán chặt trên người, nhìn cô có vẻ đơn bạc càng dễ khiến người ta cảm thấy yếu đuối cần bảo vệ.

- Lạnh, mau vào nhà.

Tuyết Phượng Khuynh khẽ đau lòng, ánh mắt ban đầu mơ màng nay lại càng thâm thúy nhìn cô. Hắn ngang nhiên bước vào nhà cô mà không đợi cô đồng ý, bàn tay lạnh lẽo không chút độ ấm đan vào tay cô kéo cô vào nhà.

Nhìn bàn tay hắn đan xen vào tay cô trong lòng nổi lên cỗ tư vị không hiểu rõ, hắn đây là đang phát điên cái gì. Ban đêm ban hôm mò đến nhà cô gõ cửa rồi ngang nhiên bước vào như nhà mình.

- Anh đang muốn làm gì?

Cô giựt mạnh tay mình ra khỏi tay hắn. Chân mày lá liễu nhíu lại nhìn bộ dáng say khướt của hắn ngã phịch xuống giường cô. Trên trán cô nổi gân xanh tức giận.

Cô không muốn tranh chấp quá nhiều với kẻ đang say, bản thân chỉ thêm thiệt.

- Ưm, muốn em.

Hắn không thèm để ý đến dáng vẻ của mình trong mắt cô là có bao nhiêu đáng khinh, hai tay ôm lấy gối của cô mà dụi dụi. Đợi đến khi mũi tràn ngập mùi hương dễ chịu của cô, một mùi hương mà ngày đêm hắn nhớ mong mới an yên khép lại đôi mắt mệt mỏi.

Từ cái ngày cô tránh xa hắn bảo hắn cút xa ra. Tuyết Phượng Khuynh như tên nghiện ngập lao đầu vào các quán bar uống đến say mèm để quên đi hình bóng ngày ấy. Nhưng ngược với mong muốn của hắn, càng uống chỉ càng thanh tỉnh mà yêu cũng càng lúc càng nhiều. Mỗi bóng dáng của cô đều khắc sâu trong tâm trí hắn.

Thì ra hắn yêu lâu rồi chỉ vì dáng vẻ điên cuồng của cô đối Huân Vi Định khiến hắn không can tâm, muốn ánh mắt cô luôn nhìn về phía hắn.

Những lúc đem cô nhốt vào nhà kho thấy cô bị người người hiếp đáp hắn chỉ lẳng lặng nhìn, lòng dù khó chịu vẫn cố kiếm nén đến chính hắn cũng không rõ tại sao mình lại làm thế. Đạt được mong muốn, cô nhiều lần đến gần hắn, nhiều lần quan tâm hắn nhưng chỉ dừng lại ở mức bạn càng khiến hắn thêm tức giận. Cố ý sắp xếp đẩy cô đến gần Huân Vi Định để cô hiểu rõ vị trí của mình mà từ từ buông bỏ.

(Np, nữ phụ) Hoa Lay Trước GióNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ