Chương 13

274 30 0
                                    

Nàng hồi hộp quan sát động thái của Thời Gian, suýt quên mất rằng lúc này hắn đang trong hình dáng của Duy Hải. Thời Gian nuốt nước bọt, mồ hôi lạnh chảy dọc thái dương, nét mặt trưng ra tâm tình phức tạp nhưng có vẻ nao núng không nằm trong số đó.

"Bắt lấy chúng!" Đào trưởng lão không để tâm tới câu hỏi của Minh Nhã. "Không ai biết được bí mật này mà rời được đây!"

Đám người đi theo ông ta ai nấy đều cầm dao rựa, và thương giáo.

Cái gì? Ông ta chẳng lẽ định...

Không khí quanh Tháp Chủ bỗng chốc trở nên nặng nề như thể vầng năng lượng gần đó đang bị y hút vào. Tâm trạng vốn phẳng lặng tự dưng có chút thay đổi nhưng đã nhanh chóng giãn ra khi nhìn xa xăm vào màn đêm sau lưng đám người kia.

"Cha, đến lúc phải buông bỏ rồi." Thời Gian trầm giọng. Sự thay đổi trong ngữ khí khiến hắn trở nên như một người khác hoàn toàn, duy chỉ một tiếng cha thốt ra từ miệng hắn có chút luyến tiếc. "Ông và bà Nam phải để Duy Hải đi."

"Mày... nói nhăng nói cuội gì vậy?"

Mọi thứ trước mắt Minh Nhã diễn ra quá nhanh. Sức nóng hừng hực từ động cơ tàu khiến cho mọi thứ nhìn đâu cũng trở thành cái gai trong mắt nàng. Trước tình thế cấp bách, nàng chỉ kịp thấy bóng lưng của Tháp Chủ đứng chắn trước mặt, rồi đám lính đang xông vào lại bị đánh bật ra. Sau đó mọi thứ trở nên trắng xóa trước sự khiếp sợ và hoang mang của kẻ địch.

Lần này cả ba xuất hiện giữa vùng mênh mông bốn bề tối đen như mực, như hơi thở của loài người có lẽ chưa từng chạm được đến đây. Có thứ gì đó mềm mại thoáng chạm vào người nàng khiến nàng thoáng giật mình. Nàng không thể thấy, nhưng vẫn nhận ra nơi này.

"Đây là... U Linh Vực." Là mồ chôn của lý tưởng chống lại cái chết. Là phồn hoa của lãng quên.

Khi ngẩng đầu nhìn lên, có thể thấy Xích Trùng Đài chễm chệ trên đỉnh chiếm hết ánh sáng. Đâu đó văng vẳng tiếng nhỏ giọt lên lớp rêu trên đá của con nước tách ra từ dòng suối nhỏ, xuất phát từ hang Khải Vi. Quạ kêu chỉ đúng một tiếng, đi cùng với một lần vỗ cánh của nó là hương cay ngọt xộc thẳng vào mũi.

Yên Cảnh và U Linh. Hai cái tên đều gợi lên một vẻ đẹp tĩnh lặng, ẩn mình, và bâng khuâng, nhưng một trong số đó có thể khiến con người khiếp đảm như đang trong cơn ác mộng.

Trái ngược với bầu trời tràn đầy sự sống bên trên, U Linh Vực chỉ có một loài thực vật duy nhất có thể sống. Nàng nhích một bước, đoán chừng đang đứng giữa một cánh đồng nơi mà cỏ cây cao ngang ngực nàng. Đây là một loài hoa mọc ở đáy vực bên dưới Xích Trùng Đài, tượng trưng cho sự trường sinh và cô độc. Được biết đến với tên Tuyết Hộ Chi Hoa.

Bước chân thứ hai của nàng đạp gãy một đoạn gỗ cứng to bằng bắp tay nàng. Cũng không chắc chắn đó là gỗ. 

Tang Lễ Vực Sâu được coi là sự chấp nhận cái chết đối với các ca vô phương cứu chữa, là sự chuộc tội của những y nhân cảm thấy hổ thẹn với sự thất bại của mình, và là sự trừng phạt đối với những người mang tội. Tất cả đều trở thành nguồn nuôi sống loài hoa này.

Tháp Vân HươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ